Chương 38

Tào Văn nhìn mạ ngoài ruộng, thời tiết nóng nực, đất ruộng lại khô cạn, cây non phát triển rất kém, một mẫu ruộng cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu.

Đi theo địa chủ vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn muốn dùng một mẫu đất để trói buộc nông hộ giống như gia súc.

Dù địa chủ sang năm có cho hắn thuê đi nữa, hắn cũng phải suy xét xem bản thân có muốn hay không.

Trước mắt trong nhà nghèo không có gì ăn, hắn vẫn phải thuận theo địa chủ rồi đem việc đồng áng nhà mình làm cho xong, sau đó mới suy nghĩ đến lộ trình sau này.

“Tùy ý địa chủ đi, nếu không tiếp tục cho ta thuê đất, vậy ta liền đi tìm việc khác.”

Nói xong, Tào Văn đứng lên: “Ta trở về đây.”

Tào bá phụ nhìn người đang đi xa, nếp gấp nhăn trên mặt đều bị nóng nảy ép ra: “Đừng ngoan cố cùng địa chủ, nào có việc gì tốt hơn so với việc trồng trọt chứ!”

Tào Văn mắt điếc tai ngơ, chỉ vẫy vẫy tay tạm biệt với Tào bá phụ.

Tào Dũng Hâm thấy không biện pháp, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng người đi xa kia thở dài. Trong đầu ông bắt đầu cân nhắc xem lên bố trí cho hắn cái lí do thích hợp gì để xin nghỉ.

“Ai, tiểu tử này! Một chút cũng không bớt lo!”

--------

“Ta đã trở về.”

Tào Văn đẩy cửa rào tre ngoài viện ra liền thấy Đường Yên đứng ở trong viện đang đội mũ rơm lêи đỉиɦ đầu.

“Muốn đi ra ngoài sao?”

Đường Yên thấy người bỗng nhiên trở về thì theo bản năng muốn đem mũ rơm trong tay giấu đi.

Cậu nghĩ bây giờ cấy mạ ở ngoài ruộng sẽ bị nắng chiếu vào, đang do dự xem có cần mang mũ rơm qua cho hắn hay không, không nghĩ tới người đã trở lại.

Cậu nhất thời có chút xấu hổ, che dấu mũ rơm một chút mới chậm chạp phát hiện một chiếc mũ lớn như vậy căn bản không giấu được. Tự biết hắn đã nhìn thấy, cậu liền dứt khoát đem mũ rơm đội lêи đỉиɦ đầu.

Sau đó nhanh chóng làm thủ thế: ‘Ta muốn lên núi hái rau dại. ’

“Hiện tại trời nắng gắt, đừng đi ra ngoài, cẩn thận bị cảm nắng.”

Tào Văn đem mũ rơm trên đầu Đường Yên lấy xuống cất vào bếp, sau đó lại sợ cậu đi ra ngoài mà lại bị gọi đi hỗ trợ.

“Tìm được nhà có cối xay để xát hạt thóc rồi sao?”

Đường Yên nhìn cái mũ bị lấy đi, cậu dừng lại một chút, sau đó mới gật gật đầu, vào nhà đem gạo mới xát bưng ra.

Xát gạo rất tốn công sức, dùng sức quá lớn sẽ dễ làm gạo bị nghiền nát, dùng sức quá nhỏ thì vỏ thóc lại không thể bị xát ra.

May mà nông hộ kia có một cô nương thiện tâm giúp đỡ cậu xát gạo, bằng không cậu còn phải mất nhiều thời gian hơn mới xong việc.

Bất quá gạo đã xát cũng chưa thể ăn ngay được, còn phải xử lý lần thứ hai mới sạch sẽ có thể ăn.

Tào Văn sờ soạng các hạt gạo một phen, vẫn còn nóng hầm hập.

“Họ có làm khó ngươi hay không"?

Đường Yên lắc lắc đầu.

Kiều gia không phải là một hộ nông dân bình thường, Đường Yên cũng không biết người ta có nguyện ý cùng qua lại với tá điền hay không. Mọi khi có người cần nhờ Kiều gia trợ giúp, họ sẽ mang đến một ít đồ vật quý giá để trao đổi.

Chỉ là trong nhà cậu hiện tại thật sự không có cái gì để tặng người ta, do dự mãi cậu mới chọn hai cây cải trắng mập mạp đi qua.

Người trong Kiều gia đều đã ra ngoài làm việc, chỉ còn một cô nương ở trong nhà nấu cơm. Nàng không hề chê cải trắng cậu mang qua, hơn nữa còn rất thân thiện dễ nói chuyện, rất nhanh liền cho cậu mượn cối xay dùng.