Một tá điền nghèo nàn như vậy, nàng đương nhiên không muốn gả cô nương nhà mình cho người ta.
Gả cho hắn phải lo bữa nay lo bữa mai, còn không bằng ở nhà để địa chủ sai vặt làm ăn, đi làm việc cho địa chủ so với đi theo tiểu tử nghèo này tốt hơn bao nhiêu?
Bọn họ đố kỵ cô nương kia gả được cho người tốt, nhưng cũng chỉ là đố kỵ ngoài miệng mà thôi, ở trong lòng thì lại không hề nghĩ như vậy.
Phụ nhân khác không còn lời gì để nói đành hậm hực ngậm miệng lại.
Mặt trời dần dần nhô cao, âm thanh nói chuyện khi làm việc ngoài đồng ruộng của các nông hộ rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, ai nấy cũng vội vàng đem việc làm thật nhanh để kết thúc công việc.
Tào Văn cúi đầu dùng một tay đem ba cây mạ cắm vào bùn, động tác của hắn rất nhanh chóng. Ngoài ruộng yên tĩnh giờ chỉ nghe thấy tiếng nước bì bõm khi bước chân, không đến một canh giờ sau hắn cũng đã cắm được hơn phân nửa sào ruộng.
Hắn duỗi thẳng eo nhìn xem có cây mạ nào bị cắm nghiêng hay không, mắt thấy cây mạ xanh đậm đều đã được cắm thẳng hàng, lúc này hắn mới vừa lòng chuẩn bị tiếp tục cấy mạ.
Trên đường đất bỗng nhiên có một người tá điền vội vã chạy tới.
“Tiền lão gia muốn thu hoạch vào buổi chiều hôm nay, mọi người ai nhàn rỗi đều phải đi hỗ trợ!”
Người này ở trên đường liên tục hô hào, tức khắc đồng ruộng an tĩnh lại ồn ào lên. Tào Văn nghe tiếng người này rất quen thuộc liền quay đầu lại, hắn phát hiện đây thế nhưng là đại bá hắn.
“Vừa mới thu được mấy ngày, việc trong nhà còn chưa có làm xong đâu, nơi nào còn nhiều thời gian đi trợ giúp chứ!”
“Không thể muộn hơn hai ngày sao...”
Nhóm tá điền sôi nổi oán trách, Tào Dũng Toàn nói: “Cái này ta không quyết định được, ta chỉ truyền lời lại cho mọi người, có đi hay không còn phải xem bản thân.”
“Nếu đi trong chiều hôm nay thì có được lo bữa cơm trưa không?” Mọi người nghe Tào Dũng Toàn nói lời này cũng không dám lại ồn ào nữa, ngược lại hỏi về vấn đề khác.
“Thông báo sớm như vậy, ta nghĩ hẳn là có, bất quá cũng phải xem bên kia an bài như thế nào, không phải dựa vào lời ta nói là được.”
Tuy không có được lời trả lời khẳng định, nhưng những tá điền kia đã tay chân mau lẹ đứng lên khỏi ruộng. Dù không xác định về buổi trưa cơm nhưng bọn họ vẫn phải đi.
Tào Văn nhìn mọi người một bên không tình nguyện, một bên lại mau chóng đi qua mà không khỏi thở dài.
Những người này đã bị áp chế đến quen, địa chủ nói cái gì chính là cái đó. Dù biết rõ là không có đãi nhưng cũng không ai dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý mặc người sai phái.
Tào Dũng Toàn nhìn các tá điền đều đã lục tục trở về, bây giờ ngoài ruộng chỉ còn có một thân ảnh cao lớn vẫn như cũ bận rộn.
Ông còn đang muốn nhắc người này tranh thủ còn sớm qua xem có được ăn một bữa trưa hay không, tập trung nhìn vào thế nhưng lại là chất nhi của nhà mình.
“A Văn!”
Tào Văn nhìn Tào Dũng Toàn từ bờ ruộng bên kia lội qua.
“Sao vậy đại bá?”
“Lão gia nói tá điền nhàn rỗi đều phải đi hỗ trợ.”
Tào Văn nhướng lông mày: “Đại bá muốn đi?”
Tào bá phụ thở dài: “Ăn nhờ ở đậu của người ta, sao có thể không đi.”
"Không phải nói người nhàn rỗi sao, ta đang bận cấy mạ, không rảnh.” Tào Văn lập tức nói thêm: “Triệu quản sự kia cũng xem ta không vừa mắt, ta hà tất lại chủ động đi tìm nhục.”
Tào bá phụ thấy Tào Văn sắp giở tính tình, vội vàng nói: “Tuy là như thế, nhưng ngươi cứ chống đối mãi thế, chỉ sợ là địa chủ sẽ kiếm chuyện, sang năm không cho ngươi thuê đất nữa.”