Bất quá hiện tại đang ở bên ngoài, cậu cũng không muốn cùng hắn cãi cọ, vì thế cậu chuẩn bị đem ống quần thả xuống thấp hơn chút.
Cánh tay đang chuẩn bị vươn ra, đột nhiên có một cái tay khác bắt lấy cổ tay của cậu. Trong giây lát, hắn liền kéo cậu ra khỏi ruộng nước.
“Ngươi không phải tới cái ngày kia sao, ngoài ruộng rất lạnh.”
Đường Yên thấy Tào Văn đột nhiên dựa lại gần, theo bản năng nâng tay, nhưng cũng không làm ra thủ thế gì, dù sao người này cũng không hiểu.
Tào Văn thấy người đã đứng vững liền lập tức buông tay, sau đó đem hạt kê mới vừa mua đưa cho Đường Yên: “Ta mới mua hai cân hạt thóc cùng hạt kê về."
“Ngươi đem hạt thóc mang đi tìm nhà có cối xay hỏi một chút đi. Gần nhà chúng ta có một ngôi nhà ngói khá giàu có, nhà bọn họ có cối xay. Việc đồng ruộng cứ để ta tới hoàn thành.”
Đường Yên nghe vậy nhìn Tào Văn một cái, chuẩn xác mà nói là nhìn về phía bao tải.
Thế nhưng lại mua gạo…
Gạo thóc vừa được giao vào tay, trên lòng cũng đồng thời bị nhét vào một cái gì đó nóng hầm hập.
“Buổu sáng vội dậy sớm, ăn chút thức ăn đi."
Đường Yên nhìn giấy dầu bánh bao trong tay, bánh bao nóng hổi để sát vào người ẩn ẩn có thể ngửi được mùi thịt.
Bên tai cậu bỗng nhiên liền tiếng vọng lên một câu mà hắn nói hôm qua, "để ngươi một ngày ăn ba bữa không đói."
Cậu sững sờ hết sức. Tào Văn bên cạnh đột nhiên lại cúi người xuống, cởi cái giày bệt đặt đem đặt ở trên bờ ruộng, sau đó quay lại nói với Đường Yên: “Ngươi mau đi giày của ta vào, trên đường trở về sẽ không bị nóng chân.”
Đường Yên lần đầu được người chăm sóc, tay chân cậu có chút loạn, một chân còn lại không thể nhét vào giày, ngược lại trọng tâm không vững, luống cuống lấy tay vịn vào vai Tào Văn.
Giống như muốn hắn đi giày cho cậu.
Tào Văn thấy thế ngẩn ra một chút, cũng không nói cái gì mà chịu thương chịu khó đem giày nâng trong tay, để Đường Yên đi lên.
Đường Yên rõ ràng cảm giác được, những tá điền quanh mình đều đang nhìn chòng chọc lại đây, cậu không khỏi hít vào một hơi thật dài…
"Không nghĩ tới số đo chân của ngươi còn rất lớn."
Tào Văn buông chân của cậu ra, vô tình nhìn thấy liền rất là thưởng thức, bình luận đúng trọng tâm.
Đường Yên:…
Nguy hiểm thật, may là tiểu tử này nói chuyện khó nghe, bằng không cậu cũng hy vọng mình thật sự là một nữ nhân.
Cậu vội vàng làm thủ thế: ’Ta đi về trước.‘
Nhìn người vội vàng rời đi, Tào Văn gãi gãi cái ót, hắn có phải lại nói sai rồi không?
Nhưng thật sự rất…
“Nhìn Tào Văn kìa, còn rất đau lòng tức phụ nhi của hắn. Còn không cho nàng xuống ruộng, lúc này mới giờ nào đã kêu trở về. Cũng không biết trong cái tải kia có gì.”
“Có lẽ không phải gạo thóc đâu, nhìn hình dáng bên ngoài không giống.”
Một phụ nhân đang thu hoạch đậu nành trong đất nghe được âm thanh không cao không thấp của người bên cạnh, nàng cảm thấy đây là cố ý nói cho nàng nghe.
Phụ nhân xuy một tiếng: “Đau lòng thì như thế nào, cái gì cũng không làm thì trong nhà sẽ ăn không đủ no.”
"Tào Văn kia hai ngày trước còn chọc giận người của địa chủ, còn bị đánh một trận kìa.”
Tôn thị nghe thấy nhóm phụ nhân nghị luận, đều nói Tào Văn tốt, biết đau lòng tức phụ nhi, vân vân. Giống như không phải mấy người lúc trước từ chối Tào Văn đến nhà cầu hôn vậy.
Thật ra nàng cũng có chút hối hận, hối hận không đem nữ nhi mình gả cho một người chồng tốt như này.
Nàng rối rắm một lúc lại thôi. Dù sao lúc trước nàng cùng đã cho tiểu tử này một cơ hội, bảo hắn lấy ra mười lượng bạc làm sính lễ liền đem nữ nhi gả cho hắn, nhưng tiểu tử này lại kéo dài mãi mà không lấy nổi mười cân gạo.