Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Làm Nông Dân Ở Cổ Đại

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn một tay xách túi ra cửa, mấy cân gạo đối với hắn quá mức nhẹ nhàng, nhưng ở trong mắt người khác thì nó vẫn là một cái túi nặng trĩu.

Có lương thực hắn liền về nhà, bước chân đi đường cũng nhanh hơn không ít.

“Bánh bao nóng hổi mới lấy ra khỏi l*иg hấp đây!”

Người bán rong liếc mắt thấy hắn, vội vàng thân thiện tiếp đón: “Tiểu huynh đệ, tới ăn hai cái bánh bao đi! Mở hàng cho ngươi, 3 văn tiền một cái!”

Tào Văn: “Ta không thích ăn màn thầu này.”

Người bán rong nghẹn một chút, đột nhiên lại thấy Tào Văn như đang suy nghĩ cái gì, sau đó hắn chợt tiến đến hỏi: “Năm văn tiền, hai cái.”

“Đến đến, lấy hai cái cho tiểu huynh đệ này.”

Tào Văn lấy từ trong người ra năm văn tiền, lúc này mới đưa qua.

Người bán rong đem tiền đồng cất vào trong túi, nhìn người này bước đi như bay liền nghĩ thầm, người này thật là có chút ý tứ.

------

Tháng 5 việc đồng áng rất nhiều. Người nông dân vừa phải cấy mạ lại vừa thu hoạch lúa, sau khi thu hoạch còn phải phơi nắng chúng.

Tiếp theo là dọn cỏ bón phân, dân trong thôn cơ hồ đều là toàn gia xuất động, ai ai cũng chôn chân ở trong đất.

Hơn nữa trong nhà địa chủ cũng trồng lúa, cho nên thi thoảng lại muốn gọi người tới giúp đỡ làm việc. Có người gọi đi rồi ba bốn ngày sau mới có thể trở về.

Vì thế, tá điền nơi đây không ngừng đẩy nhanh tốc độ, muốn xử lý hết việc đồng ruộng nhà mình một cách nhanh nhất. Làm xong càng nhanh, như thế nếu bị địa chủ kêu đi cũng không đến mức trì hoãn việc nhà mình.

Đường Yên mới sáng sớm đã ra ngoài ruộng thu hoạch hết lúa, sau đó buộc lúa thành bó đặt sang một bên, chuẩn bị cấy mạ.

Thừa dịp ngoài ruộng vẫn còn nước liền đem mạ xuống, nếu không qua mấy ngày nữa trời vẫn không mưa, vậy thì mạ liền không sống được.

Tào gia tổng cộng chỉ có một mẫu ruộng nước, nhưng vì chỉ có mình Đường Yên làm nên cũng không nhanh được bao nhiêu. Rất nhanh cậu đã bắt đầu cấy mạ.

Quanh đồng ruộng tất cả đều là nông hộ lao động, tiếng nói chuyện tán gẫu của những nam tử nữ tử hoà vào nhau, còn rất náo nhiệt.

“Cuộc sống năm nay cũng thật là khó qua, đến giờ vẫn chưa thấy hạt mưa nào. Trong nhà ta chẳng mấy chốc sẽ hết gạo để ăn.”

“Nhà ai mà không phải như thế chứ, bây giờ chỉ mong địa chủ sai việc ít một chút, để chúng ta có nhiều thời gian xử lý việc trong nhà. Nếu không năm nay thu hoạch không xong, sang năm đều đói đến chết.”

Đường Yên nghe người ta đàm luận, động tác cấy mạ tự động chậm lại chút.

Mấy năm trước chiến loạn, hiện giờ mới vừa bình ổn được hai năm. Triều đình vì muốn khôi phục trong thời gian nhanh mà đem gánh nặng áp lên người dân chúng. Sưu cao thuế nặng, hơn nữa mỗi năm đều tăng, cuộc sống của dân chúng quá mức khó khăn.

Cậu không khỏi nghĩ đến lu gạo nhà mình mà ưu sầu, nếu chính cậu còn phải ăn bữa nay lo bữa mai, vậy làm sao có thể chăm sóc mẹ cậu thật tốt đây.

Đang lúc cậu xuất thần, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng nghi hoặc: "Ngươi vì sao lại xuống ruộng?!"

Đường Yên nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, tay vẫn theo bản năng mà cấy mạ, Tào Văn không biết trở về từ bao giờ, trên vai còn khiêng một cái bao tải.

Cậu hơi nhíu mày, vì sao cậu lại không thể xuống ruộng?

Tào Văn cúi đầu dùng cằm chỉ vào bàn chân trần trụi đạp lên bùn đất của Đường Yên.

Hai mày Đường Yên khẽ nhúc nhích, vì sợ làm bẩn quần lên cậu vén ống quần lên có chút cao. Hai cẳng chân dài nhỏ bởi vì quang năm không thấy mặt trời mà có chút trắng.

Cậu nhấp miệng, cũng không phải sinh ra trong cái nhà danh giá gì, cơm đều ăn không đủ no, thôn phụ ai còn so đo cái này. Vậy mà nam nhân đáng chết này còn ở đây mà giở chứng chiếm hữu.
« Chương TrướcChương Tiếp »