Đường Yên không thể nói, toàn dựa vào hắn hỏi thì nàng mới đáp, cứ như vậy hai ba câu, việc giao lưu vẫn không khả quan lắm.
Nghĩ tới việc Đường Yên không muốn nhận tiền của hắn, hắn bỗng nhiên tìm ra chuyện để nói: “Trong nhà chúng ta điều kiện không tốt, cho nên việc sinh hoạt thường ngày rất vất vả. Nhưng ta bảo đảm với ngươi, về sau ta khẳng định sẽ kiếm thật nhiều tiền, để ngươi một ngày tam bữa đều có ăn, không lo đói bụng!”
Đường Yên thấy người trước mặt lập lời thề son sắt, lời cự tuyệt đến bên miệng lại bị nghẹn trở về.
Trong lòng cậu lại có một chút áy náy, bất quá nghĩ đến việc này cũng là do chính hắn tạo thành, tâm cậu lại lãnh ngạnh lên.
Không đợi Tào Văn có cơ hội nói tiếp, cậu đã làm thủ ngắt lời.
‘ Ta tin ngươi. ’
Tào Văn: “Ân?”
Đường Yên lại kiên trì thay đổi cách nói, xoa xoa bụng.
“Ăn quá no nên không thoải mái sao?”
Đường Yên nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tào Văn, rất muốn biết hắn đang giả ngu hay là ngốc thật.
“Vì sao lại không nói nữa? Vậy chúng tạo đi ra ngoài nhé, giúp ngươi tiêu thực một lát?”
Nói thì ngươi hiểu sao? Đường Yên đứng dậy đi vào phòng. Thời điểm Tào Văn đang do dự có nên đi theo hay không, cậu thực mau đã trở lại.
Hắn kinh ngạc phát hiện đồ vật trong tay Đường Yên là một mảnh vải, không biết nàng lại muốn làm gì.
Hắn cân nhắc một hồi lâu mới hướng sờ vào cái ót của mình mà khoa tay múa chân một chút: “Lau chỗ này sao?”
Đường Yên trong nháy mắt rất muốn ném cái khăn vào mặt hắn, bất quá cậu vẫn nhịn xuống.
Ông nói gà bà nói vịt một trận, Đường Yên rốt cuộc bại trận mà lui. Cậu nghĩ một lát, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì mà chạy vào phòng.
Tào Văn xấu hổ sờ chóp mũi, trước nay hắn không cảm thấy bản thân chậm hiểu như vậy.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, Đường Yên đã lấy ra một quyển sách, Tào Văn vội vàng nhìn thoáng qua cái bìa có chút ố vàng kia.
Sau đó.... hắn tức khắc luống cuống tay chân mà thiếu chút nữa đem mảnh vải ném xuống mặt đất.
“Ngươi, cái kia...?”
Đường Yên như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.
Con ngươi Tào Văn phát sáng, nhưng hắn vẫn cẩn thận đem đồ vật trong tay trả lại cho Đường Yên.
Tuy có chút xấu hổ, nhưng hắn lại ức chế không được vui mừng trong lòng. Hắn đem môi mím chặt, không cho bản thân vì vui mừng mà cười ra.
“Những ngày này ngươi nên uống thật nhiều nước ấm, không nên uống nước lạnh."
Đường Yên thấy sắc mặt Tào Văn có chút quái dị dặn dò, thế cái cậu để ý là hắn không vì điều này mà mắng cậu.
Cậu ngoài ý muốn nhìn Tào Văn, hơi hơi gật đầu trả lời. Sau đó lại dùng tay ra hiệu hỏi:
‘ Đêm nay ngươi muốn ngủ ở chỗ nào? ’
Tào Văn nhìn nàng chỉ chỉ cái giường, lại chỉ chỉ căn nhà nhỏ bên cạnh, lúc này hắn đã hiểu ý nàng.
Nếu cái kia đã tới, vậy mấy ngày nay liền không cần lo lắng. Dù sao cũng không thể luôn đem người đuổi đi.
Hắn nhẹ hít vào một hơi: “Đi thôi, chúng ta lên giường ngủ.”
Muốn ngủ nơi nào, tất nhiên là không cần nói cũng biết.
Đường Yên thật ra không sợ nằm cùng một giường với tiểu tử kia, cậu chỉ sợ hắn đột nhiên phát rồ làm mấy chuyện ngoài ý muốn.
Cậu tìm chút việc như thu dọn bàn ghế, lại sửa sang lại một số đồ vật, cuối cùng không tìm chuyện gì mới không tình nguyện nhìn về phía nơi có ánh nến kia.
Động tác của người kia thật ra rất nhanh, khi cậu đi vào phòng thì hắn đã cởϊ áσ ngoài ra mà treo chỉnh tề trên giá quần áo.
Đường Yên theo ánh nến nhìn thấy Tào Văn hơi khom chân nằm dựa vào một góc tường, hướng cái ót bị thương về phía cậu, hai tay hắn đan vào hướng tới phía vách tường.
Đường Yên nhìn không ra thần sắc trên mặt người nọ, nhưng thấy lưng hắn căng chặt nằm đó, nhìn thế nào cũng có điểm giống… Giống một tiểu tức phụ bị chồng mình chọc đến giận dỗi...
Đường Yên: ?