Chương 31

“Ngươi ăn nhiều thịt hơn một chút, quá gầy.”

Tào Văn cười tủm tỉm nhìn cô nương gầy yếu trước mắt, giọng điệu thoải mái thúc giục, “Nhanh ăn đi.”

Đường Yên có chút nghi hoặc nhìn Tào Văn.

Tiểu tử này hôm nay thật lạ. Thế nhưng còn đem hai cái đùi gà cho cậu, nhưng tại sao hắn lại cười, còn cười đến lưu như vậy!

Đừng tưởng cho cậu hai cái đùi gà là có thể làm chuyện kia! Cậu muốn đẩy bát qua trả lại thì đã bị ngăn cản.

“Ăn đi, đừng luôn nhường người khác như này, ngươi phải là người được chiếu cố.”

Bảo hộ cho người dân nhiều năm như vậy, điều này đã sớm ăn sâu bén rễ vào tiềm thức Tào Văn.

Nhưng mà thời điểm hắn không có giá trị phải nằm trong viện điều dưỡng lạnh lẽo, hắn mới biết được mình cũng chỉ là một người thường. Chẳng qua liên minh vẫn luôn tẩy não cho bọn hắn mà thôi.

Đường Yên ngẩn ra một chút, trong nội tâm bỗng nhiên cảm thấy có chút bối rối không biết làm sao.

Lúc trước, Tào Văn và biểu ca của hắn đã mang theo bà mối tới cửa cầu hôn cậu. Hai người này buộc cậu phải gả lại đây, còn uy hϊếp nếu không gả liền tìm người đến sinh sự.

Vì vậy mà cậu vẫn luôn chán ghét người này. Nhưng vì mẹ mình, cậu không thể không cúi đầu.

Thời điểm Tào Văn trở về, kỳ thật cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý để nháo cùng người này một trận.

Nhưng mà khi cậu căng thẳng nhất, lại phát giác người này cùng nam nhân ngày ấy tới cầu hôn khác nhau một trời một vực.

Tâm tính hắn rất tốt, thậm chí có đôi khi còn hơi ngốc.

Đường Yên không dám kết luận, rốt cuộc hai người ở chung rất ít, phần tốt bụng này rất có thể chỉ là ngụy trang.

Có lẽ biểu ca kia không phải thứ gì tốt, tuổi tác người này lại nhỏ, khó tránh khỏi học theo cái xấu. Bây giờ không có biểu ca kia ở cùng, cho nên hắn mới đoan chính hơn không ít.

Đường Yên nghĩ rất nhiều, nhưng mặc kệ như thế nào, nếu bản chất hắn không hư, vậy hai người cũng có thể bình yên sinh sống. Mà cậu tất nhiên cũng sẽ vì cái gọi là gia đình này tận tâm tận lực.

Còn nếu hắn không an phận, vậy cậu cũng không phải là một cô nương mềm yếu mặc người xâu xé, cậu nhất quyết sẽ không để hắn yên ổn.

Nhìn thoáng qua Tào Văn đang say mê cắn đầu gà, cậu buông lỏng tay ra, không tiếp tục từ chối.

Hai người đều trầm mặc hưởng thụ bữa ăn khó có được này.

Sau khi ăn xong, hai người đều đã rất no. So với hộ nông dân bình thường mà nói, được ăn cơm no là một chuyện cực kì hạnh phúc, cùng với ăn tết không khác biệt lắm.

Thỏa mãn ăn thật no, Tào Văn chà xát xoa tay nhìn bóng đêm bên ngoài.

Tào Văn hơi hơi duỗi dài cổ, trộm liếc mắt nhìn cái người đang nghiêm túc rửa chén trong nhà bếp.

Đêm nay lại nên mượn cái cớ gì đây?

Hắn chống cằm suy nghĩ, không thể tiếp tục ngủ sớm rồi lại chiếm giường đi?

Thật vất vả mới hoà thuận một chút, nếu lại làm thế một lần nữa, cô nương người ta khẳng định sẽ không chịu được mà trực tiếp nháo ly hôn a.

Tào Văn cố gắng suy nghĩ một đống phương pháp để uyển chuyển cự tuyệt mà không mất thành ý.

Biện pháp còn chưa nghĩ ra được, Đường Yên rửa xong chén đã tiến vào. Trong lòng hắn nhảy dựng, vội vàng trốn vào phía sau cái ghế dựa.

Đường Yên rất hợp tác đứng yên lau tay, làm bộ như không biết người ở trong nhà chính đang trộm đánh giá cậu vài lần.

Tiểu tử này một chút cũng không thành thật. Còn trốn trốn tránh tránh ở chỗ đó, hắn cho rằng bản thân nhỏ bé lắm sao.

Cậu có thể không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì sao.

Thu thập nhà bếp sạch sẽ xong, cậu liền bước chân đi vào nhà chính.

Tào Văn có điểm chột dạ trốn tránh ánh mắt Đường Yên. Vào ban ngày ban mặt còn tốt, nhưng cứ vào đêm vắng vẻ là Tào Văn lại bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.