Tào Văn nói: “Ta mới hái được chút anh đào từ trong núi, nơi này của đại ca nếu có ủ rượu anh đào, ta sẽ mang đến đây.”
“Bây giờ đã hết mùa anh đào, nhưng trên núi quả thật có thể tìm thấy một chút.” Hán tử nói thầm hai câu, sau đó nói: “Ngươi mang lại đây cho ta xem chút đi, vừa lúc hai ngày trước có người muốn đặt.
Tào Văn nguyên bản cũng không muốn đem những quả anh đào đó lấy ra rao bán đi. Anh đào quá dễ dàng hỏng, hiện tại thời tiết lại nóng, mang đi khắp hang cùng ngõ hẻm không được nửa ngày liền hỏng.
Có thể tìm được người mua chính là tốt nhất, bán không được thì hắn chỉ có thể tự hong khô. Đến lúc đó cầm đến cửa hàng thử thời vận.
Quả nhiên nhả chút lợi ra ngoài, cùng người nói chuyện mua bán đều dễ hơn.
“ Được, ngày mai ta sẽ đưa tới cho đại ca.”
Bán gà xong, Tào Văn vội vàng trở về nhà. Vì đã vào đêm nên cả đoạn đường đều rất yên tĩnh.
Vừa rồi đến rào tre nhà mình, hắn đã ẩn ẩn ngửi thấy mùi thịt phiêu đãng trong gió.
Tào Văn mau chóng bước chân đi vào, Đường Yên thật sự theo lời hắn nói, đem gà hầm vào trong nồi.
Tuy buổi trưa đã được ăn thịt đến no, nhưng bận rộn đến canh giờ này, hắn cũng đã đói bụng. Tào Văn vào đến nhà bếp liền nhịn không được tiến lên mở nắp nồi ra, sương mù nồng đậm theo đó bay lên, hoà cùng với mùi hương nồng đậm.
Gà rừng ở trong nước sôi trào, tuy không có gia vị hầm ở bên trong, nhưng mùi của gà rừng đã đủ thơm rồi.
Nấu được một nồi thức ăn, hắn tức khắc cảm thấy thật thỏa mãn, không uổng công hôm nay làm việc vất vả.
Đường Yên đang ở sau bếp để xử lý đám lông của gà rừng. Cậu đem chúng xếp chỉnh tề thành các hàng, cái nào ngắn sẽ làm thành quả cầu, cái nào dài sẽ làm thành chổi lông gà.
Những đồ vật này ở hiện đại không được coi trọng, nhưng với tá điền thời nay lại phá lệ trân quý. Cầm lên chợ bán đảm bảo có thể kiếm được ba năm đồng tiền, đủ để mua mấy vật dụng cần thiết.
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn bếp, vốn muốn hỏi Tào Văn có thể bán gà rừng hay không, nhưng thấy lòng bàn tay của hắn đã trống không, hẳn là đã bán rồi đi.
Vì thế cậu liền bất động thanh sắc tiếp tục công việc của mình.
Tào Văn thấy Đường Yên lại không phản ứng hắn, cũng không biết nàng có phải vẫn còn giận hay không.
Hắn chủ động nói: “Gà rừng bán được 40 văn, là bán cho một quán rượu. Ngày mai ta cũng sẽ đem anh đào đến đó, quán rượu này cũng ủ rượu.”
“Số tiền này…”