“Đã trễ thế này, ngươi đừng đi vào trong núi tìm hắn!”
Ai muốn đi tìm hắn chứ, người mà chết trong núi thì cậu càng vui sướиɠ!
Đường Yên về đến nhà liền duỗi eo ở trong sân một lát.
Cậu ở trong lòng mắng người kia bị thương còn không thành thật nghỉ ngơi trên giường, còn chạy loạn khắp nơi.
Nhưng nếu đã có được tin tức, nếu cậu không đi tìm thì cũng không được. Chỉ sợ người kia gặp phải gấu đen thật, có khi đến cả thịt cũng bị liếʍ hết rồi.
Đường Yên rốt cuộc vẫn cầm lấy hai cái gậy rắn chắc, đẩy cửa ra chuẩn bị đi sang báo cho bá phụ của Tào Văn một tiếng.
“Đã trễ thế này, ngươi còn muốn đi đâu?”
Vừa đến trước cửa rào tre, bỗng nhiên có một thanh âm từ trên đỉnh đầu hạ xuống.
Đường Yên ngước mắt, trong bóng đêm có một bóng dáng quen thuộc đang đi tới, càng đến gần ánh lửa, khuôn mặt của nam nhân càng rõ ràng.
Cậu dừng chân lại sửng sốt một chút, bả vai căng chặt trong vô thức đã thả lỏng xuống.
“Ai nha, Tào Văn, sao bây giờ ngươi mới trở về, vừa rồi tức phụ của ngươi còn vội vã đi tìm ngươi đấy!” Lão hán vội vàng chạy lại đây, thở hồng hộc nói.
Tào Văn nhìn về phía lão hán: “Cảm tạ Vương gia gia, ta ở trên đường gặp được hai người quen liền dừng lại tán gẫu vài câu, lúc này mới trở về muộn.”
“Không có việc gì, bình an trở về là được. Bất quá về sau vẫn phải nói với người trong nhà một tiếng. Đừng như hôm nay, để tức phụ của ngươi ở trong nhà sợ hãi một mình.”
Lão hán nói thêm: “Ta còn có việc, không làm phiền hai người các ngươi nữa.”
“Được, ông chậm một chút.”
Nhìn lão hán đi xa, hai người mới quay đầu lại nhìn nhau. Gió đêm từ từ nổi lên, cây đuốc trong tay Đường Yên cũng bị thôi cho lay động.
Tào Văn nhìn người mảnh khảnh trước mặt, do dự muốn an ủi Đường Yên, muốn xin lỗi cậu vì không nên về muộn như vậy, làm nhân gia lo lắng hãi hùng.
Nhưng lời nói còn chưa nói ra miệng, Đường Yên liền quay người, bước nhanh trở về trong phòng.
Hắn sờ sờ chóp mũi, giận rồi sao?
Hai người trầm mặc một trước một sau trở về.
Vào nhà bếp, Tào Văn một bên trộm nhìn Đường Yên, một bên thì đem sọt buông xuống.
Đường Yên đem cây đuốc trong tay và hai cây gậy cất xuống, sau đó mới quay đầu nhìn cái sọt của Tào Văn.
Cái sọt này vừa nhìn liền biết là không phải cái sọt nhà bọn họ. Cậu chỉ chỉ cái sọt, muốn hỏi hắn lấy nó từ nơi nào.
“Một thợ săn trong núi đã cho ta mượn, ngày mai ta sẽ trả lại cho người ta.”
Tào Văn thấy người trước mặt cuối cùng cũng phản ứng hắn, vội vàng cong eo đem cái lá chuối che sọt xốc lên.