Chương 10

Đường Yên nghe Tào Văn nhu hòa nói chuyện với mình, ngữ khí khác hoàn toàn với loại giọng điệu cao thượng diễu võ dương oai khi bọn họ thành thân.

Người này khi nóng khi lạnh, thế nhưng so với chủ tử lúc trước cậu hầu hạ còn khó nắm bắt hơn.

Bất quá có thể nhìn ra, hắn rất thích bộ dáng hiện tại của cậu.

Đường Yên trầm mặc lắc lắc đầu.

Trên người nam nhân này toàn mùi máu tanh, cậu thật sự có chút chán ghét. Cùng hắn ông nói gà bà nói vịt thì không bằng nấu chút nước để hắn tắm rửa.

Đường Yên chỉ chỉ vào đầu Tào Văn, sau đó lại chỉ chỉ vào nhà bếp, ý đồ dễ hiểu như vậy, chắc hẳn hắn có thể lý giải đi.

Tào Văn lần này biết được đại khái, nàng hẳn là muốn vào nhà bếp làm việc, vì thế hắn gật đầu. Nhìn người đi nhà bếp, hắn thở phào một hơi, cuối cùng cũng đúng rồi.

----------------

Tào Văn ngồi xuống giường đất, muốn tìm lại một chút kí ức về cuộc hôn nhân này, nhưng cũng không có quá nhiều thu hoạch.

Có thể tóm gọn lại là, hắn rất nghèo nên không cho cô nương nhà người ta được bao nhiêu tiền, tiệc rượu cũng không làm.

Ở cổ đại, thành thân là chuyện đại sự, cô nương kia lớn lên không tồi, thế nhưng lại không để bụng mà chấp nhận gả cho nguyên thân, vậy chứng minh được cái gì?

Khẳng định là nàng có tình sâu nghĩa nặng với nguyên thân!

Sự tình cũng thật khó giải quyết, trong lòng Tào Văn chỉ có thể thay nàng ủy khuất, bởi vì hắn không nhớ được kí ức giữa hai người.

Suy nghĩ không được qua bao lâu, Đường Yên liền bưng chậu nước ấm vào phòng. Thấy thân ảnh mảnh khảnh kia, hắn lập tức lại từ trên giường ngồi thẳng dậy.

“Ngươi lại đây lau người đi!” Đường Yên nhanh chóng đặt chậu nước xuống rồi chỉ vào cái ót của hắn, sau đó lại chỉ vào chậu nước.

Thì ra nàng đi vào bếp để nấu nước cho hắn dùng, Tào Văn cảm động.

Hắn ngốc ngốc giơ tay sờ soạng nơi nàng chỉ một chút, lòng bàn tay lập tức chạm vào nơi vết máu dính lên tóc, tức khắc minh bạch nàng có ý gì.

Nàng cũng quá săn sóc tỉ mỉ rồi đi. Tuy rằng ngượng ngùng vì làm phiền nàng, nhưng hắn vẫn gật đầu rồi ngồi sụp ở bên cạnh.

Đường Yên: ?

Khăn cũng không lấy sao?

Thời điểm cậu tưởng hắn muốn đem nước trực tiếp vẩy lên mặt, thì ngay sau đó lại nghe được tiếng nam nhân nói: “Ngươi dùng sức xoa như nào cũng được, ta không sợ đau.”

Đường Yên: ?

Tào Văn nâng mắt lên, vẻ mặt ngoan ngoãn lại vô tội.

Đường Yên niết ngón tay đặt trên chậu rửa mặt đến trắng bệch, cậu âm thầm hít vào một hơi.

Được, coi như ngươi giỏi.

Máu đông lại bám sát vào da thịt nên không dễ rửa sạch, hơn nữa một số vảy máu còn bị vướng vào tóc, lại càng phiền toái.

Đường Yên thần sắc cam chịu xoa xoa, trong lòng thống hận mắng chửi làm thê tử người ta thật không dễ.