Chương 13

18.

Công biết ở trường phải thi nhiều, nhưng không ai nói với hắn rằng đi làm rồi cũng phải thi rất nhiều.

Hắn mơ màng buồn ngủ nhìn tài liệu tham khảo còn dày hơn hai quyển 5.3* gộp lại, trong lòng tuyệt vọng không thôi.

*gốc 五三 gọi tắt của 5年高考3年模拟: là cuốn sách do tác giả Khúc Nhất Tuyến, nội dung chủ yếu là tóm tắt kiến thức, phân tích đề thi đại học, dự đoán đề thi đại học,..

Đúng lúc Thụ vào đưa hoa quả cho hắn, Công dứt khoát ném bút đi, quyết đoán kéo tay Thụ, giả vờ tội nghiệp nhìn cậu nói: “Anh có còn là chim hoàng yến nhỏ của em không.”

Thụ nghe vậy thì mặt hơi đỏ lên, đây là nội dung trong bức thư tình mà cậu viết cho Công.

Lúc bọn họ vẫn đang trong mối quan hệ bạn bè trong sáng, Thụ nhìn ra Công có một tâm hồn không tầm thường nên cậu đã viết tất tần tật những từ ngữ lãng mạn sến súa mà mình có thể nghĩ ra vào trong lá thư đó, không những vậy còn viết đầy hai tờ giấy mới chịu dừng bút lại.

Cái câu chim hoàng yến nhỏ này vừa vặn là một trong đống đó.

Cậu nhéo lòng bàn tay Công một cái, đút cho đối phương miếng bưởi đã bóc sạch không còn chút xơ nào, ôn tồn nói: “Anh vĩnh viễn là chim hoàng yến nhỏ của em.”

Miệng Công căng phồng, lúng búng nói: “Vậy, chim hoàng yến nhọ của êm hông muốn thi.”

Hắn nuốt miếng bưởi trong miệng xuống, ngửa đầu nhìn Thụ đứng bên cạnh mình, “Nên là, đừng để ý mà hãy nhốt anh lại đi, chờ đợt thi kết thúc rồi hẵng thả anh ra.”

Nụ cười trên mặt Thụ cứng lại, đối diện với sắc đẹp trước mặt, cậu cúi người hôn lên khóe môi Công một cái, sau đó kiên định nói ra hai chữ, “Không được.”

Công bĩu môi, tức giận trợn mắt, “Hừ, biết ngay là không thể tin được lời đàn ông nói mà, miệng thì nói ngon ngọt, nhưng chẳng thể hiện được chút nào trong hành động cả.”

Hắn quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Thụ nữa.

Hắn nghe thấy Thụ thở dài, sau đó xoay người đi ra ngoài. Công bỗng thấy tủi thân không chịu nổi, luôn nói là cục vàng cục bạc trong lòng bàn tay em ấy, kết quả giờ thấy hắn tức giận mà chẳng thèm dỗ, quả nhiên có được rồi là không biết trân trọng nữa!

Còn không để hắn tức giận hai phút, Thụ đã xách ghế đi vào ngồi xuống cạnh Công.

Công im lặng nhìn cậu, chỉ thấy Thụ cầm quyển tài liệu kia lên, sau đó hỏi hắn: “Đọc tới đâu rồi?”

Công chỉ chỉ vào một hàng trong đó.

Sau đó Thụ bắt đầu rủ rỉ đọc từ đoạn đấy, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của Công từ từ hòa tan, hắn nhắm mắt lại vừa nghe vừa nghĩ, ừm, thanh âm của Thụ quả nhiên tốt hơn nhiều đống chữ tẻ ngắt kia.