Chương 2

Ngày hôm sau, nguyên thân theo hoàng hậu bị lưu đày đến Tây Nam.

Tính tình nguyên thân cũng có phần nhu nhược, căn bản không dám phản kháng, thêm vào đó vốn có người trong lòng, đã chuẩn bị bàn chuyện cưới xin nhưng lại bị một chiếu chỉ gả cho người mình không thích, còn phải chịu cảnh lưu đày, suốt dọc đường u sầu chán nản, đi được một tháng thì ngã bệnh nặng đến hôn mê bất tỉnh, có lẽ vì vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, nàng cũng gặp tai nạn xe cộ mà chết, thế là trở thành nguyên thân.

Mấy ngày trước mặc dù nàng kinh ngạc vì mình xuyên không, nhưng bởi vì vẫn luôn ốm đau, cả người không lúc nào tỉnh táo, cho nên chẳng màng đến điều gì, chỉ có thể theo bản năng cơ thể nghỉ ngơi nhiều để giữ mạng sống.

Mấy ngày nay vất vả lắm mới tỉnh táo một chút, lại phải lên đường, tất nhiên vẫn trong trạng thái mờ mịt.

Hứa Thấm Ngọc nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng cũng cảm thấy nặng trĩu.

Hoàn cảnh như vậy, thân phận như vậy, muốn sống sót thật không dễ dàng.

"Ngọc nương, uống chút nước đi."

Bên cạnh đột nhiên có một nữ nhân gầy gò, mặt đầy những vết nứt nẻ vì lạnh cóng, nữ nhân mặc một chiếc áo dài cũ nát, cũng khoác áo tơi nhưng đã ướt sũng, dáng vẻ chật vật, trong lòng còn ôm một bình nước, đang nhìn Hứa Thấm Ngọc.

Nữ nhân này chính là mẹ chồng của nguyên thân, hoàng hậu nương nương trước kia, bây giờ là thái phi nương nương bị lưu đày - Văn thị.

Tất nhiên, từ lúc bị lưu đày, cho dù là Thụ Vương mới được phong hay thái phi thì cũng chỉ là tội thần thứ dân.

Hứa Thấm Ngọc liếc nhìn Văn thị, liếʍ đôi môi khô khốc, nàng vừa đói vừa khát, tình trạng cơ thể không tốt, không dám uống nước bẩn, uống vào sợ bị tiêu chảy, trong tình trạng này mà bị tiêu chảy thì dễ mất mạng.

Từ khi nguyên thân ngã bệnh, có lẽ cả nhà Văn thị cũng thấy có lỗi với nguyên thân nên đối xử với nàng rất tốt, có chút đồ ăn thức uống đều nhường cho nàng.

"Ngọc nương mau uống đi, con mới khỏi bệnh, không thể uống nước bẩn dễ bị tiêu chảy, đây là chút nước sạch ta xin được của quan binh, con uống đi."

Văn thị đưa bình nước đến bên miệng Hứa Thấm Ngọc.

Hứa Thấm Ngọc thông thạo nấu ăn, trong ngũ quan thì khứu giác và vị giác nhạy bén nhất, nàng ngửi thấy trong bình nước có mùi thơm nhàn nhạt của gạo, bên trong hẳn không phải nước lã, mà là cháo gạo loãng.

Nàng từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, từ khi có ký ức đã sống trong cô nhi viện, dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ để sống, trong cô nhi viện trẻ con đông, người đông cháo ít, cho dù mỗi ngày các cô giáo đều chia cơm cho trẻ con rất công bằng nhưng không tránh khỏi có những đứa trẻ to lớn luôn giành đồ ăn của những đứa trẻ nhỏ hơn, lúc nhỏ nàng luôn ăn không no, sau này có một lần nàng không chịu nhịn nữa, đi cắn một đứa trẻ to lớn giành bát cơm của nàng, từ đó về sau không còn ai dám bắt nạt nàng nữa.

Có lẽ vì thời gian ở cô nhi viện thường xuyên ăn không no, ăn không ngon nên nàng rất coi trọng chuyện ăn uống, từ nhỏ đã thường tự ra ngoài tìm đồ ăn, hương vị còn rất ngon, đến giai đoạn học trung học phổ thông, nàng lại bày một quầy đồ ăn vặt sau giờ học và vào những ngày nghỉ, cũng rất được hoan nghênh.

Dần dần nàng cũng có chút danh tiếng, cũng nghiên cứu ra rất nhiều công thức nấu ăn riêng, đến thời đại học thì bắt đầu khởi nghiệp, đến khi tốt nghiệp đại học, nàng đã mở một quán ăn riêng, phát triển thành chuỗi quán ăn riêng, tài sản lên đến hàng chục triệu, nàng cũng ở độ tuổi chưa đầy 27, dưới sự chú ý và kinh ngạc của mọi người, giành được danh hiệu đầu bếp thế giới, chuẩn bị sau này nghiên cứu công thức nấu ăn rồi nghỉ hưu, nào ngờ lại xuyên không trở về cổ đại, mọi thứ đều mất đi.

Không! Đây không chỉ là mất hết tất cả, mà còn khổ hơn cả những ngày nàng ở cô nhi viện, quả thực là mở màn chế độ địa ngục.