Bởi vì thành Nhiêu Châu ngoài việc là thành biên giới, trong phạm vi quản lý của nó còn có một mỏ sắt và một mỏ than, ngoài ra còn có một con kênh lớn, con kênh lớn này là do hoàng đế Thái Tổ của triều Thịnh cách đây hai trăm năm sai người đào.
Đương nhiên, không phải đào toàn bộ con kênh, con kênh này vốn đã có nhưng chưa thông đến Nhiêu Châu, hoàng đế Thái Tổ sai người đào kênh, chính là vì mỏ sắt ở Nhiêu Châu.
Sắt thì không cần phải nói, có thể dùng để rèn đồ sắt và binh khí, còn than cũng có tác dụng không nhỏ, có thể luyện sắt, có thể đốt lửa sưởi ấm, cho nên hoàng đế Thái Tổ mới sai người đào thông kênh, để vận chuyển những thứ sắt và than này.
Nhưng lúc đó Nhiêu Châu cũng chỉ có một mỏ sắt, mỏ than là mười mấy năm trước mới phát hiện ra.
Đương nhiên toàn bộ Đại Thịnh không chỉ có Nhiêu Châu có mỏ than và mỏ sắt, những nơi khác cũng có, còn có một số mỏ đồng mỏ vàng khác, không ít quốc gia xung quanh đều thèm nhỏ dãi, may mà hoàng đế Thái Tổ lợi hại, đánh thiên hạ rộng lớn, quốc gia giàu mạnh binh cường, nhưng những năm này trôi qua, chiến tranh không ngừng xảy ra, binh lực giảm sút rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân Vu quốc bên cạnh luôn thèm muốn Nhiêu Châu, thỉnh thoảng lại đánh nhau, chính là vì muốn cướp sắt và than của Nhiêu Châu.
Mãi đến hai năm trước, đại hoàng tử mới dẫn binh đánh Vu quốc, đại hoàng tử có tài cầm quân, Vu quốc bị thương tổn nghiêm trọng, hơn một năm nay thành biên giới mới được yên ổn, cuộc sống của bách tính cũng tốt hơn nhiều.
Đây đại khái cũng là nguyên nhân khiến nhị hoàng tử sợ tiên đế truyền ngôi thái tử cho đại hoàng tử.
Đợi đến khi đại hoàng tử trở về kinh thành, nhị hoàng tử liền không nhịn được mà ra tay, hai phe tranh đấu ngấm ngầm, cho đến khi đại hoàng tử thất bại...
Còn về việc tại sao tiên đế vẫn luôn không lập thái tử, thì Hứa Thấm Ngọc không biết.
Không chỉ bản thân đại hoàng tử bị xử tử, mà còn có một nhi nữ và một nhi tử, nhi nữ chính là Nguyên tỷ nhi, năm nay ba tuổi, nhi tử còn trong tã lót, sau khi đại hoàng tử bị xử tử, tiểu thế tử cũng bị người hầu trông coi vô tình làm rơi chết nhưng đây đâu phải là vô tình, rõ ràng là do tân đế làm, hoàng tử phi dưới đau đớn mất phu quân và nhi tử, cũng không chịu nổi, một dải lụa trắng theo phu quân mà đi.
Nghĩ đến đây, Hứa Thấm Ngọc không khỏi thở dài trong lòng, lại lén nhìn Bùi Nguy Huyền một cái.
Hắn vẫn đang bế Nguyên tỷ nhi và Phượng ca nhi, thân hình hắn cao gầy, trên khuôn mặt tuấn tú hiếm khi có chút hồng hào, cả người đều lộ ra vẻ bệnh tật và yếu ớt.
Cũng chính vì bộ dạng này của hắn, tân đế mới không gϊếŧ sạch, đại khái cũng thấy hoàng đệ từ nhỏ đã thân thể không tốt, ngày ngày uống thuốc này không thể làm nên chuyện gì lớn.
Hứa Thấm Ngọc lại nhìn về phía thành Nhiêu Châu.
Cuối cùng cũng đến rồi, những gian khổ trên đường đi này, nàng thực sự không muốn nhớ lại, còn đáng sợ hơn cả những ngày nàng ở cô nhi viện.
May mắn là mấy ngày nay đều không mưa nhưng trời âm u, có cảm giác sắp có tuyết rơi, phải vào thành trước khi trời tối, quần áo mùa đông của cả đoàn người đã rách nát, phải vào thành mua quần áo mùa đông, nghỉ ngơi cho khỏe.
Mã Lục hô to: "Mọi người cố lên, đã đến Nhiêu Châu rồi, chỉ còn hai mươi dặm nữa, chiều nay là đến nơi."
Mọi người mới tiếp tục đi về phía trước.
Bữa sáng buổi sáng không nấu nướng, đều ăn bánh, ngay cả bánh cũng không còn nhiều, đều mong nhanh chóng đến thành Nhiêu Châu để ăn một bữa thật no.
Cứ như vậy đi được mấy canh giờ, cuối cùng cũng đến thành Nhiêu Châu.
Nhìn gần thành Nhiêu Châu, tường thành càng thêm hùng vĩ, binh lính canh gác nghiêm ngặt vào thành phải kiểm tra, dù sao cũng là thành biên giới, lo lắng có gian tế trà trộn vào.