Ôn Trọng Hạ cười nói: "Không sao đâu, sẽ không nổ đâu, lát nữa tẩu sẽ biết ngay thôi."
Từ Tụ nhìn đầy nghi hoặc, suy nghĩ một chút rồi vẫn giấu Ôn Mạnh Đông ra sau lưng mình.
Âm thanh dồn dập trong nồi kéo dài một lúc, dần dần tan biến, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Ôn Trọng Hạ giữ chặt nắp nồi, trong lòng lại đếm thầm một phút mới mở ra.
"Này, xong rồi!"
Bỏng ngô trắng muốt xen lẫn chút vàng ruộm gần như lấp đầy nửa chiếc nồi nhỏ, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
"Cái này... đây là ngô sao?" Từ Tụ kinh ngạc.
Ôn Mạnh Đông kêu "Oa" mấy tiếng, ngây thơ hỏi: "A tỷ, tỷ biết biến ảo thuật sao?"
Ôn Trọng Hạ mỉm cười nói: "Không phải ảo thuật đâu, đây là bỏng ngô được làm từ ngô đấy."
Nàng múc một ít vào bát, đưa đến trước mặt chị dâu và em trai: "Hai người thử xem, rất ngon đó."
Ôn Mạnh Đông nôn nóng bốc một hạt bỏng ngô, chu môi thổi hai cái rồi mới cho vào miệng, hai mắt sáng rực: "Ngon quá chị ơi, thơm quá!"
"Chờ nguội một chút sẽ giòn và ngon hơn."
Từ Tụ cầm trên tay nhìn trái nhìn phải, cảm thán: "Trông thật sự giống một bông hoa trắng nhỏ."
Nàng ấy ăn hai cái, liên tục khen ngon.
Ôn Trọng Hạ cũng không ngờ trong hoàn cảnh thiếu thốn thế này mà lần đầu tiên lại thành công đến vậy, tám chín phần ngô đều nở bung thành bỏng, nàng vốn nghĩ chỉ cần được một nửa là tốt rồi.
"Hạ Nhi," Từ Tụ nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, "Sao muội lại biết làm món này? Ta nhớ trước đây muội rất ít khi vào bếp mà."
Đến rồi đây, câu hỏi nghi ngờ mà người xuyên không nào cũng phải đối mặt, may mà Ôn Trọng Hạ đã sớm nghĩ ra câu trả lời.
"Lúc trước khi nằm trên giường mê man, muội mơ thấy mẹ, mẹ đã dạy muội nấu ăn."
Từ Tụ kinh ngạc: "Mẹ chồng vào mơ của muội sao? Bà ấy nói gì vậy?"
"Mẹ nói người sống trên đời nhất định phải có một kỹ năng, nếu có tài nấu nướng thì có thể tự nuôi sống bản thân."
Ôn Trọng Hạ quan sát sắc mặt của Từ Tụ, ban đầu chị dâu nàng vẫn chưa tin lắm, trầm ngâm vài giây sau mới gật đầu nói: "Mẹ chồng quả thật rất giỏi nấu nướng, nhưng sao trước đây bà ấy chưa từng làm món bỏng ngô này?"
"Đây là mẹ đọc được trong một cuốn du ký ghi chép về ẩm thực các vùng miền, bà ấy học được rất nhiều nhưng chưa kịp thử thì đã đổ bệnh, trong thư phòng của cha có rất nhiều sách về phong tục du ký, lúc rảnh rỗi bà ấy đều thích đọc."
Ôn Trọng Hạ vừa múc bỏng ngô ra khỏi nồi vừa nói: "Mẹ đã dạy em rất nhiều thứ, sau khi tỉnh lại em như được khai sáng, tự nhiên biết làm."
Mẹ của nguyên chủ xuất thân từ gia đình bình thường, khéo léo đảm đang, lúc Ôn Tuần còn là một thư sinh nghèo, tình cờ được ăn một bữa cơm do bà nấu, đã bị tài nghệ của bà chinh phục, sau này mới nên duyên vợ chồng.
Người xưa mê tín, Từ Tụ lại càng là một tín đồ Phật giáo mộ đạo, đây là lời giải thích đơn giản nhất để cho qua chuyện.
Từ Tụ tự tưởng tượng một hồi, nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không nghĩ ra khả năng nào khác.
Chị dâu nàng niệm "A Di Đà Phật", sau đó chạy ra sân, đứng giữa sân chắp tay vái lạy bốn phương tám hướng.
Trời không tuyệt đường người, đây là ông trời đang phù hộ cho gia đình họ.
Ôn Trọng Hạ nhìn chị dâu qua cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nàng rất ngại ngùng khi chiếm lấy thân thể của người khác, nhưng bản thân nàng cũng bất đắc dĩ, bây giờ chỉ có thể thay nguyên chủ sống thật tốt.
nàng trở về, tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn rất nhiều.
"Hạ Nhi, vậy là có thể đem bỏng ngô đi bán được rồi sao?"
Ôn Trọng Hạ nói: "Bây giờ chỉ mới là bán thành phẩm thôi, còn thiếu một thứ nữa - đường."
Sau khi bỏng ngô thành hình, còn phải áo thêm một lớp đường. Nước đường sau khi nguội sẽ tạo thành lớp vỏ giòn, không chỉ làm cho hương vị thêm thơm ngon giòn tan, mà còn có thể ngăn cách không khí, không dễ bị ẩm mốc.
Từ Tụ cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, một lúc sau trở về, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chuỗi tiền đồng.
"Hạ Nhi, tẩu nói thật với muội, bây giờ chúng ta chỉ còn sáu mươi lăm văn, mua thêm đường mua dầu thì chẳng còn lại bao nhiêu."
Số tiền này vốn là Từ Tụ dành dụm để mua thuốc cho Ôn Trọng Hạ, nàng ấy giống như đã đưa ra một quyết định rất khó khăn, nói: "Bây giờ cũng không còn cách nào khác, chúng ta đánh cược một phen vậy."
Ôn Trọng Hạ hiểu tâm trạng do dự của chị dâu, thật ra chị dâu có thể nhanh chóng chấp nhận ý tưởng của nàng như vậy, đã nằm ngoài dự liệu của nàn rồi.
"Chị dâu, tin tưởng muội đi, muội nhất định sẽ không để ba chúng ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ đâu."
Là một đầu bếp hiện đại với đầu óc đầy ắp các món ăn, cho dù bỏng ngô không thành công, nàng còn có những ý tưởng khác.
Nghe nàn nói vậy, Từ Tụ lại càng thêm vững tin.