Chương 7

~ ~ Editor: Lilly than ~ ~

-----Hiện trường chết chóc!

Trong đầu Khương Đường hiện ra bốn chữ to, lúc nàng nhặt được hai đồng xu đó không ngờ có ngày mình lại bị bại lộ.

Vẻ mặt Diệp Cô Hồng hiếu kỳ như đứa trẻ, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy sao vậy? Xà tiên nương nương cái gì vậy?"

Diệp Cô Thành không trả lời, từ từ nhắm mắt lại, Diệp Cô Hồng lại hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía Khương Đường.

Chẳng lẽ Khương Đường lại nói với hắn là nàng dựa vào cái danh Xà tiên nương nương để kiếm tiền sao? Nàng đành học theo Diệp Cô Thành khoanh tay ôm quạt, may mà cái áo choàng bên ngoài còn có thể che được mặt nàng, lần sau đổi một thân trang bị, vẫn là một hảo hán.

Diệp Cô Hồng thấy vậy cũng không xấu hổ, chỉ hơi tò mò sao hôm nay đường huynh lại dễ nói chuyện như vậy.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường cái, chợt phanh gấp, may mà ba người bên trong vẫn ngồi vững vàng.

Người ngăn xe ngựa lại là một nam tử trẻ tuổi, hắn đưa ba tấm thiệp trong tay qua.

"Kính bị cơm rau, vì quân tẩy trần, vụ thỉnh quang lâm. --- Hoắc Thiên Thanh." (*)

(*) Thành kính chuẩn bị một bữa cơm đạm bạc, tẩy trần đón gió vì quân chủ, kính mời người đại giá quang lâm.

Khương Đường nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Diệp Cô Thành, y nhẹ giọng giải thích: "Hoắc tổng quản của Châu Quang Bảo Khí các."

Khương Đường gật gật đầu, rốt cuộc hắn là ai?

Diệp Cô Thành hiểu được ánh mắt khó hiểu của Khương Đường: "Diêm Thiết San ngươi muốn tìm chính là đại lão bản của Châu Quang Bảo Khí các."

Khương Đường chợt ngộ ra, lúc này, người bên ngoài khom người nói: "Hoắc tổng quản đã phân phó, nếu ba vị chấp nhận lời mời thì xin vui lòng đi theo tiểu nhân."

Màn xe được xốc lên, Khương Đường gật gật đầu, Diệp Cô Thành và Diệp Cô Hồng thì không có phản ứng gì, nam tử bên ngoài giơ tay lau mồ hôi trên trán, run rẩy ngồi vào xe ngựa.

Khương Đường nhanh chóng buông màn xe xuống, tò mò dò hỏi: "Châu Quang Bảo Khí các ... có nhiều người không?"

Nếu có nhiều người thì nàng sẽ đổi cách uy hϊếp khác để làm bảo tiêu của người ta.

Diệp Cô Thành không biết suy nghĩ trong lòng Khương Đường lúc này, còn tưởng là nàng không quen đến những nơi nhiều người, y từ tốn nói: "Ngươi có thể nghĩ đến một chuyện khác, tỷ như trói Lục Tiểu Phụng lại."

Hai mắt Khương Đường chợt sáng lên, so với từng bước từng bước đi tìm người thì rõ ràng trói Lục Tiểu Phụng lại dễ dàng hơn nhiều.

Nàng vuốt vuốt cằm, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Nhưng sau một lúc lâu thì lại lắc đầu, người của Châu Quang Bảo Khí các đang ngồi trước mặt cũng không biết là người tốt hay xấu, nàng không muốn nói quá rõ ràng: "Nhưng vạn nhất sau lưng cái người đeo mặt nạ kia có người khác thì sao?"

"Vậy thì trói cả người đó lại."

Khương Đường đã sớm đoán trước, phương thức đơn giản thô bạo này rất đúng ý nàng.

"Người đó chắc chắn sẽ xuất hiện ở Châu Quang bảo Khí các, đến lúc đó cứ trói lại là được, nhưng vẫn phải phòng Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu, bọn họ là bằng hữu."

Tiệc rượu được tổ chức trong Thủy các của Châu Quang Bảo Khí các.

Khương Đường ngồi xuống ghế, Hoa Mãn Lâu ngồi đối diện thở dài một hơi, nhưng biểu tình trên mặt lại tươi cười: "Tóm lại vẫn là quá trùng hợp."

Hoắc Thiên Thanh ngồi một bên quan sát Khương Đường, lại nhìn sang Hoa Mãn Lâu, không khỏi bật cười: "Xem ra hai vị đã quen nhau từ trước rồi."

Khương Đường thành thật gật đầu: "Không biết, có lẽ hắn có quen hai vị này."

Nàng quyết đoán chuyển chiến hỏa sang hai người bên cạnh, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, người không biết còn cho rằng nàng đang nói sự thật.

Nhưng chẳng ai biết nàng làm vậy vì mục đích gì.

Hoắc Thiên Thanh quay đầu nhìn sang Diệp Cô Thành, sắc mặt hơi kỳ quái, nhưng vẫn duy trì phong thái chủ nhà.

"Thành chủ thành Bạch Vân Diệp Cô Thành, một chiêu thiên ngoại phi tiên mà vang danh giang hồ, nhưng có rất nhiều người hiếu kỳ, không biết kiếm pháp của Bạch Vân thành chủ hay trang chủ Vạn Mai sơn trang lợi hại hơn."

Lời này nghe qua như đang khıêυ khí©h, nhưng dường như còn có ý gì khác.

Hầu hết những người có mặt đều im lặng, chỉ có Diệp Cô Thành đột nhiên mỉm cười, không nói gì.

Khương Đường không hiểu phản ứng của những người có mặt là sao, chỉ có thể quay sang hỏi Diệp Cô Hồng: "Trang chủ Vạn Mai sơn trang là ai? Vì sao bọn họ phải so kiếm pháp?"

Diệp Cô Hồng do dự nửa ngày cũng không biết nên nói thế nào, tuy Tây Môn Xuy Tuyết là thần tượng của hắn nhưng bây giờ bọn họ đang ngồi bên cạnh đường huynh.

"Bởi vì bọn họ đều luyện kiếm."

Khương Đường trầm ngâm gật gật đầu: "Đáp án này cũng thật đơn giản."

Đơn giản là đều luyện kiếm sao, bây giờ ở chỗ này có ba người đều luyện kiếm, Diệp Cô Thành, Diệp Cô Hồng và Tô Thiếu Khanh, chẳng phải Tây Môn Xuy Tuyết sẽ phải thi đấu với mỗi người một lần sao?

Nàng vẫn nhớ hình như Lục Tiểu Phụng từng nói sẽ đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết hỗ trợ, nếu hắn muốn gϊếŧ Diêm Thiết San thì rất dễ dàng, nàng vẫn nên mua thêm mấy thứ gì đó, tốt nhất là mua mấy cái vòng phòng ngự.

[Cô gái, có cần không? Chỉ cần mười lượng bạc!]

Hệ thống này đúng là một tên đại ngốc.

Khương Đường dứt khoát cự tuyệt lời mời chào của hệ thống, tuy thỉnh thoảng nghĩ đến nàng cũng cảm thấy khá có lời, nhưng tiền là thứ trên đầu lưỡi đao, không thể mạo hiểm.

Tiền sinh tiền mới càng có nhiều tiền, bây giờ chính là thời cơ tốt để kiếm tiền!

Nhưng mà, Diêm Thiết San hẳn cũng không biết là nàng muốn bảo vệ hắn, vậy thì nàng chỉ có thể chờ sau khi kết thúc mới tự mình đi lấy thù lao thôi, Khương Đường gãi gãi má, mắt hơi lóe lên.

Cuối cùng, nàng vẫn quyết định mua một cái , tốn mười lượng bạc, nhưng có thể dùng được ba lần.

"Được rồi, mọi người yên vị đi! Ta không trêu các ngươi nữa, mau mang rượu ra đây!"

Diêm Thiết San cười to đi ra, giọng hắn lanh lảnh chui vào tai khiến Khương Đường khẽ nhíu mày.

Hắn có vẻ là một người rất nhiệt tình, từ lúc ngồi vào bàn liền bắt đầu lôi kéo Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu nói chuyện không ngừng, nhưng với ba người Khương Đường bên này thì lại làm như không nhìn thấy.

"Không biết Nghiêm tổng quản đang ở nơi nào?"Lục Tiểu Phụng giơ chén rượu lên, cười như không cười nhìn chằm chằm Diêm Thiết San.

Trong lòng Khương Đường rạo rực, nàng vội vàng ném lên người Diêm Thiết San.

"Ngươi có ý gì?" Diêm Thiết San cười cổ quái.

"Nếu Diêm tổng quản có quen Nghiêm Lập Bản, tổng quản nội khố của vương triều Đại Kim Bằng năm đó, nhờ ngài chuyển lời cho ông ta, nợ cũ mười mấy năm trước đã có người muốn tìm hắn tính sổ." Lục Tiểu Phụng giơ chén rượu lên, chậm rãi nói.