Chiếc vòng cổ này chúng tôi từng thấy khi đi dạo phố, giá hai trăm vạn.
Lúc ấy tôi rất thích, đang chuẩn bị mua thì bị hắn ngăn lại: “Hai trăm vạn cũng đủ ăn một bữa ngon, em đừng tiêu tiền lung tung.”
Vậy là tôi không mua vòng cổ nữa mà dẫn hắn đi ăn bữa lẩu thịnh soạn.
Tôi nhìn chằm chằm bản mặt xấu xí đang ra vẻ lấy lòng của hắn, càng nhìn càng tức.
Không hiểu lúc đấy đầu óc tôi nghĩ gì mà lại tin mấy lời ma quỷ đó.
Thật muốn đá cho hắn một phát.
“Tôi không cần.” Tôi tức giận quay đầu đi, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua chỗ đằng xa.
“Anh Giang Tự.”
Tôi mặc kệ tên tra nam kia, nhanh nhẹn chen qua đám người, chuẩn xác nắm lấy góc áo Giang Tự.
“Anh Giang Tự, sao anh không nghe điện thoại của em?” Tôi hơi tủi thân, nhìn anh ấy.
Anh ấy hơi bối rối: “Mấy hôm nay tôi không ở nhà.”
“Anh không ở nhà với điện thoại ở văn phòng liên quan gì đến nhau, chẳng lẽ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã có bạn gái rồi sao?”
“Anh ấy có bạn gái hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Một giọng nữ vang lên.
Lúc này tôi mới thấy, cạnh Giang Tự còn có một nữ sinh xinh xắn.
Cậu ấy bước lên vài bước, chắn trước người Giang Tự, mắt mở to trừng tôi.
Hai chân tôi run rẩy, xấu hổ cười cười: “Ha ha ha, Kiều Kiều, tớ còn tưởng hôm nay cậu nghỉ cơ.”
Tiêu đời, bị bắt tại trận rồi.
Kiều Kiều khoanh tay trước ngực, nhìn tôi lắc lắc đầu: “Cậu giỏi rồi, anh họ tớ cũng không tha.”
Tôi thở phào: “Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng là bạn trai cậu. Anh họ tốt, anh họ tốt đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“Ơ nhưng mà…” Tôi đột nhiên giật mình: “Anh họ á?”
“Đúng vậy, hai năm nay anh ấy ở nước ngoài, vừa về nước.”
… Trong ấn tượng mơ hồ của tôi, anh họ Kiều Kiều hơi béo, cũng không cao lắm.
Vậy nên lúc ấy tên người ta tôi cũng chẳng thèm nhớ, sao xuất ngoại một chuyến xong lại vừa cao vừa soái thế này.
“Phù sa cái đầu cậu.” Kiều Kiều lườm tôi một cái: “Tớ bảo cậu đến gặp bác sĩ để giải quyết vấn đề tâm lý chứ không phải làm mối cho cậu đi yêu đương.”
Tôi bĩu môi, không dám nói gì nữa.
Giang Tự nãy giờ đứng bên cạnh xem kịch, cuối cùng cũng phá lệ nói giúp tôi một câu:
“Không trách cô ấy được, tâm lý của Ôn Noãn đúng là có vấn đề, cô ấy không biết cách duy trì mối quan hệ bình thường với đàn ông, cứ từ từ thôi.”
Một câu đơn giản như vậy, trong mắt tôi lập tức hoa đào rơi lả tả.
Anh ấy gọi tôi là Ôn Noãn, thật ngọt ngào.
“Dù sao đi nữa trước khi cậu điều trị xong, tớ không cho phép cậu có ý đồ xấu với anh họ tớ, kể cả cậu là bạn thân tớ cũng không tha đâu.”
“Ừm.” Tôi tiu nghỉu.
Chẳng lẽ nếu tôi mãi không khỏi thì sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao.
Giang Tự lướt qua tôi, nhìn về phía sau: “Tôi cũng kiến nghị thời gian này cô tạm thời đừng yêu đương.”
“Ôn Noãn, tên này là ai, dựa vào đâu mà kiến này kiến nọ.”
Giọng tên tra nam đầu heo kia vang lên sau lưng tôi.
“Tôi là bác sĩ tâm lý của cô ấy.” Giang Tự có chút không vui.
“Em đi gặp bác sĩ tâm lý làm gì, có anh đây là được rồi.” Tên tra nam bước tới, muốn ôm vai tôi.
Tôi cau mày né tránh.
Hắn thở dài: “Ôn Noãn, anh biết em là người thiếu thốn tình cảm, em không cần bác sĩ tâm lý gì đâu. Tin tưởng anh, sau này anh sẽ cho em đủ cảm giác an toàn.”
Tôi ghét bỏ liếc hắn một cái: “Tôi đây không phải người thu gom rác, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Tra nam còn đang định nói gì đó, Kiều Kiều đã kéo tay tôi: “Ôn Noãn, cùng ăn cơm nhé?”
“Ừ.” Tôi thuận thế đi theo bọn họ.
Đi được một đoạn, Kiều Kiều im ỉm mở miệng: “Cậu đúng là hay ra thùng rác kiếm bạn trai.”
Giang Tự cúi đầu liếc qua tôi một cái: “Ý thức được điều này là tốt rồi.”
“Cậu ấy bây giờ mới ý thức được thôi, chờ đến khi bệnh yêu đương não tàn của cậu ấy phát tác mà xem, anh bảo cậu ấy học theo Vương Bảo Xuyến đi đào rau dại cậu ấy cũng chịu.”
Tôi muốn phản bác, nhưng lại không tự tin.