Chương 2

Tôi rời phòng khám, về trường.

Vừa vào ký túc xá đã có mấy người đang đợi tôi.

“Sao rồi? Bác sĩ thế nào?”

“Tư vấn có hiệu quả không? Nghe bác sĩ nói, cậu có cảm giác khai thông bế tắc không?”

Tôi ngập ngừng: “Bác sĩ… rất… đẹp trai.”

“……”

Tôi ngẩng đầu lên, mấy đôi mắt hận sắt không thành thép nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu lại rung rinh rồi?”

“Hihi.” Tôi cười ngượng: “Các cậu không biết đâu, anh ấy thật sự đẹp trai lắm lắm luôn, đẹp đến nỗi trời đất phẫn hận.”

“Cứu tui… cứu tui… trời ơi cứu tui!”

“Tớ đã nói rồi, tuyệt đối không được tìm bác sĩ dưới 50 tuổi cho cậu ấy.”

“Với khẩu vị của Tống Ôn Noãn, 50 tuổi có khi cũng gặm luôn.”

“Đợi Kiều Kiều về, cậu kiểu gì cũng bị mắng te tua.”

Tôi nuốt nước bọt: “Không sao, thứ hai cậu ấy mới về cơ.”

Kiều Kiều là bạn thân của tôi, cũng là chị đại trong phòng ký túc này.

Bác sĩ tâm lý này chính là Kiều Kiều giới thiệu cho tôi, tư vấn hoàn toàn miễn phí.

Nếu như Kiều Kiều biết tôi không những không giải quyết được vấn đề tâm lý mà còn có ý định “cưa” bác sĩ…

Tôi tưởng tượng ra cảnh cậu ấy phát đ.i.ê.n thế nào rồi.

Thứ hai, giờ nghỉ trưa.

Kiều Kiều ra ngoài có việc nên tôi đành đi ăn một mình.

Vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng gọi: “Ôn Noãn.”

Bất đắc dĩ, tôi đành vòng qua hành lang đầy người đi tiếp.

“Em yêu, sao em đi vội vậy?” Một nam sinh cao lớn đứng chặn trước mặt tôi.

Còn phải hỏi, tôi đây đang sợ bị Kiều Kiều bắt gặp lại mắng cho te tua.

“Có chuyện gì?” Giọng tôi đầy phiền chán.

“Ôn Noãn, anh nghĩ kĩ rồi, chúng ta làm lành nhé.” Vẻ mặt hắn thâm tình: “Anh nguyện ý cùng em phá vỡ lời nguyền ba tháng.”

“……” Tôi nhịn không được muốn t.á.t cho hắn một phát.

Đây là bạn trai cũ của tôi.

Một tháng trước, tôi tham gia câu lạc bộ đàn ghi-ta, hắn là trưởng câu lạc bộ.

Tôi vừa gặp đã yêu, điên cuồng theo đuổi hắn, hai ngày đã thành công.

Bạn cùng phòng tôi khi xem ảnh hắn đều cau mày.

Tôi đành căng da đầu cứu vãn sự tự tôn cho hắn: “Anh ấy không ăn ảnh thôi, nhìn bên ngoài đẹp mà.”

Cao là đẹp rồi, mặt mũi không quan trọng.

Sau đó, bạn cùng phòng giúp tôi nghe ngóng, nghe được tin hắn từng “lên giường” với nhiều bạn gái.

Tôi cũng chất vấn hắn, rồi quay về nghiêm túc báo cáo với các bạn: “Đó là chuyện trước kia thôi, cũng hơi phức tạp. Anh ấy nói tớ rất đặc biệt, tớ nhất định sẽ là bạn gái cuối cùng của anh ấy.”

Hai tuần sau, trong rừng cây nhỏ của trường, tôi bắt quả tang hắn đang “ư ư a a” với một cô gái khác.

Lúc ấy tôi đã tát hắn một phát: “Anh có thể có bản lĩnh hơn chút được không, thà là ra ngoài trường thuê nhà nghỉ tôi còn đỡ khinh anh.”

Sau đó hội chị em ký túc của tôi rào rào vỗ tay khen ngợi.

Nhưng tôi cũng chỉ kiêu ngạo được chưa đến một ngày, nửa đêm thanh vắng tĩnh lặng lại khóc sướt mướt gọi điện cho hắn.

Tôi nói nếu làm hòa, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Nhưng hình như hắn bị tôi t.á.t cho đần luôn rồi, hoặc là đã có bạn gái mới nên không đồng ý.

Tôi không dám cho bạn cùng phòng biết chuyện này, trốn trong chăn khóc suốt hai ngày.

Một tuần sau, tôi đột nhiên thanh tỉnh, cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Từ đó, chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt xấu xí của hắn là buồn nôn.

Tôi lúc nào cũng vậy, lúc yêu đương như trúng tà, trong mắt trong tim chỉ toàn ưu điểm của đối phương.

Đến lúc tỉnh táo rồi lại thấy mình như vừa yêu một cái đầu heo vậy.

Bây giờ, không biết vì sao, cái đầu heo này lại quay lại tìm tôi.

“Ôn Noãn, em đừng như vậy, anh đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, tuy tính em lúc nắng lúc mưa nhưng em là người phù hợp nhất với em.”

Tôi xua tay: “Thôi, thôi, tôi không hợp gì hết.”

“Ôn Noãn, em xem, anh mua quà cho em nè.” Hắn vừa nói vừa mở hộp quà nhỏ trong tay ra.

Bên trong là vòng cổ.