Uống rượu xong trên người toàn mùi rượu, đôi mắt cũng có chút hồng, vậy nên đêm nay Việt Dung không có quay về phòng mà tìm một phòng khác để ngủ, đến sáng ngày hôm sau mới quay về nói với Tô Cẩm là tối qua hắn hắn cùng sư huynh thắp nến tâm sự suốt đêm.
Tô Cấm cũng không để ý, Trường Sinh Quan có phân rõ các viện, đệ tử nội môn ở tại hậu viện, đệ tử ngoại môn ở tiền viền, giữa hai nơi cách nhau một hoa viên viên, cũng sẽ không có xuất hiện tình huống đệ tử ngoài môn nhìn thấy "Nàng" và Tống Tu Hoà cùng nhau ở một phòng, rồi sinh ra hiểu lầm. Còn về đệ tử nội môn... thì Tứ Phương đạo trưởng tổng cộng chỉ có hai đệ tử nội môn là Việt Dung và Tống Tu Hoà.
Hai phu thê cùng nhau sáng xong, Việt Dung liền đi “Tu hành”. Tô Cẩm cũng không làm phiền hắn, cũng không tiện ra cửa, tránh có các đệ tử ở tiền viên phát hiện không thích hợp, chỉ có thể giống như Việt Dung thường ngày hết trong phòng rồi lại đến phòng sách.
"Cô nương, sao người lại mang theo sách này đến đây!"
Tê Lộ đang thu thập đồ vật ở một bên, quay đầu lại thấy cuốn sách trong tay nàng, lập tức liền nóng nảy.
Tô Cẩm nhìn bìa sách đứng đắn bên ngoài, nhưng nội dung bên trong lại là thoại bản vô cùng không thích hợp với trẻ em, lời lẽ chính đáng nói: “Sách này làm sao chứ? Sách《 nữ giới 》này không phải chính là cuốn sách hay dạy dỗ nử tử cách làm người sao."
Tê Lộ: "....Lỡ như bị thế tử thấy nội dung bên trong thì thế nào, hình tượng của ngài có thể bị sụp đổ đó."
“Yên tâm, hắn sẽ không phát hiện đâu." Tô Cấm đắc ý, nháy mắt vài cái với Tê Lộ "Không nói đến chuyện hắn trước giờ không có thói quên xem đồ vật tư nhân của ta, cho dù là có, thì người nhìn bìa sách đi, làm vô cùng tốt, chỉ cần không mở ra xem thì sẽ không ai phát hiện ra đây là một quyển thoại bản diễm tục đâu!!"
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất……”
(Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Ý là Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. )"Sẽ không có lỡ như gì hết." Mắt thấy tiểu lảm nhảm này lại muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt, Tô Cấm vội cười, cắt ngàng: "Nếu như có, ta sẽ nói là ta bị A Chiêu trêu chọc, dù sao sách này quả thật là nàng ấy tìm cho ta, cũng không tính là oan uổng nàng ấy."
A Chiêu mà nàng nói chính là Thanh Bình Quận Chúa - Minh Chiêu, là con gái ruột của Khánh Dương trưởng công chúa. Tô Cẩm cùng nàng từ nhỏ đã là bạn tốt của nhau, hai ngươi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, là tri kỷ của nhau. Nàng cũng là người duy nhất biết gương mặt thật của Tô Cẩm, ngoài đám người ở phủ Quảng An Bá.
"...Ngài sao lại ném cái nồi này lên người quận chúa chứ." Khoé miệng Tê Lộ co rút một cái "Nếu quận chúa mà biết, nhất đinh định sẽ tuyệt giao với ngài."
"Không có chuyện gì đâu, ta có cả trăm cách để dỗ nàng ấy nguôi giận." Tô Cẩm không sợ gì cả, phất tay: "Được rồi, ngươi ngoan ngoãn qua kia chơi đi, ta đang đọc đến đoạn hay."
Biết cái gọi là đoạn hay kia nhất định lại là thứ không phù hợp với trẻ em, Tê Lộ: "..."
Cứ như vậy ba ngày đi qua, đến buổi trưa ngày thứ tư, sư phụ của Viết Dung Tứ Phương đạo trưởng rốt cuộc cũng trở về.
Bộ dạng ông nhìn khoảng 50-60 tuổi, râu tóc hoa râm, dáng người phúc hậu. Vẻ ngoài nhìn vô cùng bình thường, chỉ như một lão nhân trung niên mũm mĩm.
Nhưng sau đôi mắt trai qua tang thương năm tháng kia lại hiện ra một loại "Tiên khí" bất đồng vời người thường.
Lúc Tô Cẩm nhìn ống, ông đang từ ngoải cửa đi vào, vạt áo phiêu phiêu đón gió, thoạt nhìn thập phần có phong thái của tiên nhân.
"Sư phụ, ngài quay về rồi." Tống Tu Hoà là người đầu tiên tiến lên hành lễ. "Sư đệ và đệ muội chờ ngài đã lâu."
Tứ Phương đạo trưởng gật đầu nhìn về phía Việt Dung và Tô Cẩm, nhẹ nhàng vung tay lên, ý nói bọn họ không cần đa lễ: “Đi theo ta.”
Tô Cẩm thấy ông lời ít ý nhiều, dáng vẻ cao nhân như nắm giữ mọi chuyện trong tay, vội vàng cung kính đuổi theo.
Việt Dung yên lặng cho ông một ánh mắt "Nhiều ngày không gặp, công phu diễn của lão nhân gia ngài lại có tiến bộ rồi."
Tứ Phương đạo trưởng:... Nhãi ranh không biết xấu hổ này còn dám nói ông sao????
Hai sư đồ âm thầm giao phong, đến khi đi vào nhà chính ở hậu viện, ngồi xuống mới bắt đầu nói chuyện chính.
"Nói cho vi sư nghe, ngày các ngươi hoán đổi thân thể đã có chuyện gì xảy ra."
Việt Dung liếc mắt nhìn Tô Cẩm một cái, không hề nhắc tới Tô Yến, chỉ đem chuyện này hôm đó, cùng với miêu tả tỉ mỉ lại cảnh tượng trời giáng sấm sét vào đêm hôm đó.
Tư Phương đạo trưởng đã sớm biết hết mọi chuyện từ thư hắn gửi, nhưng chính tai nghe được chuyện này vẫn nhịn không được nhíu mày. Ông lại tinh tế quan sát kỹ lưỡng tướng mạo của hai bọn họ, cuối cùng lắc đầu nói: "Nếu vi sư đoán không sai, thì tia sấm sét kia hẳn không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố tình thiết lập trận pháp đưa tới. Còn về mục đích làm chuyện đó, hiện giờ còn không biết rõ, nhưng có thể khẳng định người đó không có ý tốt, nếu không thần hồn của hai người đã không bị chấn động, cũng không bởi vậy mà trời xui đất khiến hoán đổi thần hồn, tiến vào cơ thể của nhau.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến sắc.
Tia sấm sét kia vậy mà không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố tình đưa tới?!
Tô Cẩm vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có loại cảm sởn tóc gáy. Việt Dung trong lòng cũng trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Phản ứng đầu tiên của hắn là chính mình đã bị bại lộ, nhưng nghĩ lại, lại thấy không có khả năng.
Hắn từ túc một tuổi vẫn luôn ở núi Thanh Vân, gần như rất ít khi hồi kinh. Nhiều năm như vậy đều một lòng bảo vệ hình tượng không màng thế sự của chính mình với người ngoài, chưa từng tham dự vào sự vụ trong triều, thậm chí ngay cả chuyện trong nhà mình cũng chưa từng quản qua.
Tuy vì thân phận Thế tử Trấn Bắc Vương của hắn, nên những người đó không có khả năng hoàn toàn yên tâm đối với hắn, nhưng mấy năm nay bọn họ đã sớm phái người nhìn chằm chằm hắn. Hắn lại luôn hành sự rất cẩn thận, tuyết đối không thể bại lộ cái gì được.
Lại nói nếu gương mặt thật của hắn đã bị phát hiện ra, thì bọn chúng có thể trực tiếp phái người gϊếŧ hắn để ngăn ngừa hậu hoạn, cần gì phải dùng phương thức huyền học như vậy để đối phó hắn chứ?
Việt Dung nhất thời nghĩ không ra, không khỏi nhíu mày.
Tứ Phương đạo trưởng thấy vậy xua xua tay, bình tĩnh nói: “Chuyện này tuy có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải là không có cách, các ngươi không cần quá mức lo lắng."
Nhớ tới khoảng thời trước sư phu nhà mình vì không tìm được manh mối chuyện này mà nhảy nhót lung tung, cả ngày tức giận vô cớ, Tống Tu Hòa vội hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc ngài cũng tìm được cách giải quyết rồi sao?"
Rốt cuộc cái gì hả! Cũng chỉ là tốn chút công phu nho nhỏ mà thôi. Tứ Phương đạo trưởng bất mãn liếc mắt nhìn độ đệ ngốc của mình một cái, vẻ mặt cao thâm nói: "Cái gọi là đạo pháp, đều là hành động nghịch thiên, chỉ cần đã làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Mà chỉ cần tìm được dấu vết ra tay của đối phương thì có thể tìm được cách giải quyết. Có điều tiền đề của việc này là các ngươi trước tiên phải tìm ra người thiết kế ra trận pháp đó. Bằng không cũng coi như vô ích mà thôi."
"Biển người mênh mông như vậy, chúng ta làm sao mới có thể tìm ra người đó chứ?" Sự tình liên quan đến an nguy của bản thân, Tô Cẩm trong lòng rất bất an.
"Thϊếp lập trận pháp không thể cách quá xa, thời điểm chuyện đó xảy ra, người nọ nhất định ở gần các người."
Tứ Phương đạo trưởng lại nói: "Mà theo vi sư suy đoán, người đó hẳn là nhắm vào một trong hai ngươi, chỉ là thời điểm tia sét kia đánh xuống, hai người đúng lúc lại đυ.ng vào nhau, thế nên trời xui đất khiến mà hoán đổi thân thể cho nhau, lại tránh được mục đích chính của kẻ đó. Cho nên ta đoán, kẻ đó có khả năng sẽ ra tay thêm một lần nữa. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lát nữa vi sư sẽ vẽ cho các người lá bùa để mang trên người, vừa dùng để định hồn, vừa dùng để phòng thân."
"Vậy chúng con khi nào mới có thể đổi lại?" Hiện tại chuyện Việt Dung quan tâm chính chính là cái này.
Tứ Phương đạo trưởng nhìn như hiền từ, kỳ thật ánh mắt đang vui sướиɠ khi người gặp hoạ, nhìn hắn: "Đợi khi tìm được kẻ đó, sau đó giải quyết hắn xong. Yên tâm, vi sư đã tìm hiểu và xác nhận rồi, hoán đổi thân thể chỉ là có chút không tiện mà thôi, còn lại không có nguy hiểm gì hết, yên tâm đi."
Việt Dung: “……”
***
Tuy không có cách nào để đổi lại thân thể ngay lập tức, nhưng chuyện này cũng đã có chút manh mối, Tô Cẩm và Việt Dung thương lượng với nhau, ngày mai khởi hành hồi kinh, nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau hại bọn họ.
Việt Dung tán thành cách nói của nàng, chỉ là còn có chút chuyện quan trọng hơn cần làm, thế nên quyết định đem thời gian khởi hành hồi kinh lùi lại mấy ngày, sau đó quay đầu dùng tốc độ nhanh nhất gửi một phong thư cho lão cha nhà mình —— con tính toàn sống một thời gian dài ở kinh thành, nhanh an bài cho con đi!
Tô Cấm không biết nam nhân đáng thương nhà mình đang ngàn chọn vạn tuyển một lý do hoàn mỹ nhất để hồi kinh, hôm nay sau khi ăn tối xong, nàng nằm xuống nghỉ ngơi sớm.
Cảm giác bị người ác ý theo dõi thật sự không tốt chút nào, trong lòng nàng có chút ưu phiền, có điều nghĩ đến trên mình còn có phu quân "tiên quân chuyển thế" lại không còn quá ưu sầu nữa.
Ông trời hẳn là sẽ không thấy thân nhi tử của mình sắp chết mà không cứu đi....
“Cô nương, Thế tử gia nói đêm nay ngài ấy muốn tu hành, không về phòng ngủ, bảo người nghỉ ngơi sớm một chút." Tê Lộ ở bên ngoài gõ cửa nói.
"Ta biết rồi." Tô Cấm hoàn hồn lên tiếng, “Ngươi cũng đi ngủ đi.”
"Vâng, có chuyện gì ngài cứ gọi em." Tê Lộ ngủ ngay ở cách vách, sau khi nói xong liền đi xuống.
Tô Cẩm đứng dậy thổi tắt nến, rồi quay lại nằm lên giường nhắm mắt lại, nhưng có lẽ là do trong lòng có chuyện lo lắng, nên nằm mãi vẫn không thể ngủ được. Nàng lăn qua lăn lại một hồi, cảm thấy càng thêm tỉnh táo, hơn nữa liên tiếp vài ngày đều phải ăn đồ ăn, trong bụng một chút cảm giác cũng không có, còn có loại cảm giác dạ dày trống rỗng.
Nàng sờ sờ cái bụng, có chút phiền muộn, đang định đứng lên rót chén nước uống, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một thanh âm kỳ quái, giống như là có người gõ cửa, lại giống như có cái gì đó cọ sát trên cửa sổ, còn có tiếng kêu kì quái "chi chi", nghe có chút đáng sợ.
Tô Cấm hoảng sợ, lộn một cái từ trên giường ngồi dậy: “Ai?!”
“Chi chi!”
Thanh âm kỳ quái lại có thêm vài phần vội vàng, Tô Cấm nhíu mày, nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó cầm lấy cái giá cắm nến ở trên bàn, chậm rãi đi về hướng cửa sổ.
Cửa sổ làm từ gỗ, không thể nhìn ra bên ngoài, Tô Cẩm một tay đẩy cửa sổ, một tay giơ giá cắm nến trong tay lên...
“Chi chi!”
Cửa vừa mở ra, có một con vật lông xù nào đó vội vàng bay vào, Tô Cấm hoảng sợ, tập trung nhìn, phát hiện là một cái đuôi.
“Chi chi!” Không đợi Tô Cấm có hành động tiếp theo, chủ nhân cái đuôi nhanh chóng nắm lấy cửa sổ bên cạnh, dùng sức đẩy nó lên. Tô Cẩm nhìn thấy chỉ là một con khỉ có bộ lông màu nâu.
Con khỉ nhìn thấy nàng thì rất vui vẻ, giơ móng vuốt lên kêu chi chi hai tiếng sau đó nhảy lên bả vai nàng, Tô Cẩm dùng tay đỡ nó, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hơn nửa đêm, sao đột nhiên lại có một một con khỉ tới chứ?
Con khỉ này giống như rất quen thuộc với nàng... Hoặc nói là rất quen thuộc cùng chủ nhân của thân thể này - Việt Dung, nó dùng đầu cọ cọ nàng sau đó nhảy lên trên bàn cách đó không xa, lấy từ trong ngực ba cái gì đó màu trắng tròn vo mập mạp, to gần bằng nắm tay..
Trứng chim?!
Tô Cẩm nhìn đồ vật trên trên bàn đến ngây người, con khỉ lại vui vẻ ngửa đầu kêu hai tiếng, giống như nói "Cài này là ta tìm để tặng ngươi đó, ngươi nhanh khen ta lợi hại đi."
Tô Cấm: “……”
Tô Cẩm không nhịn được, nặng nè nuốt nước miếng một cái.
Trứng chim…… Thức ăn mặn!!!