Quyển 3 - Chương 4: (Giả) Bệnh tâm thần và bác sĩ

Sự việc chuyển biến ở hai tháng sau, hồi cấp ba ông chủ nhỏ có một người bạn học rất thân, sau khi du học nhiều năm ở Mỹ đã được mời về Trung Quốc làm việc tại một bệnh viện tư nổi tiếng, nhớ tới người bạn cũ là anh ta nên hẹn nhau ăn tối.

Trong bữa tối, anh ta vô tình nhắc đến vấn đề này.

Ban đầu đó chỉ là một chủ đề bình thường nhưng không ngờ nó đã khơi dậy hứng thú của người bạn bác sĩ.

"Tôi nghĩ cô ấy có lẽ bị chứng ảo tưởng."

"Ảo tưởng?"

"Ừ."

Ông chủ nhỏ rất xa lạ với ba từ này, nhưng bạn của anh ta nói rằng gần đây anh ta đang nghiên cứu về lĩnh vực này. Nếu có thể, mong anh ta có thể giúp mình mời Giản Dao ra ngoài gặp mặt.

Ông chủ nhỏ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Sau hơn một tháng tiếp xúc, người bạn bác sĩ đã nói với ông chủ nhỏ rằng Giản Dao quả thực mắc chứng rối loạn ảo tưởng.

Nhưng ảo tưởng của cô lại không giống với ảo tưởng thông thường.

Người bạn bác sĩ nói với ông chủ nhỏ rất nhiều từ ngữ y khoa, nhưng ông chủ nhỏ không hiểu mà chỉ nhớ được vài lời cuối cùng của anh ta.

"Mặc dù tôi rất quan tâm đến căn bệnh này, nhưng tiếc là tôi cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này.

Nhưng ở thành phố bên cạnh, tôi biết một người có thể nói là có quyền uy trong lĩnh vực này trong nước. Nếu Giản Dao sẵn sàng, bạn có thể thử liên lạc với anh ấy."

Người bạn bác sĩ nói xong, anh ta ghi tên và số điện thoại lên một mảnh giấy rồi đưa cho anh ta.

"Nói đến thì cũng là duyên phận. Tên của người bạn này của tôi cũng có một chữ “Nhiên” ở trong đó."

Ông chủ nhỏ nghe vậy, cúi đầu.

Ba chữ rồng bay phượng múa "Phương Thành Nhiên" ở trên đó khiến mí mắt của ông chủ nhỏ không hiểu sao nhảy lên.

Trong lòng mơ hồ có một dự cảm không ổn.

Linh cảm không ổn này đã được xác nhận sau khi thấy Giản Dao ngơ ngác nhìn tờ giấy.

"Thật ra trong thành phố cũng có không ít bác sĩ rất giỏi ở phương diện này., thành phố bên cạnh ở nơi phương trời xa đất lạ, không cần… "

“Anh cũng cho rằng tôi mắc chứng ảo tưởng à?"

"Hả?"

Ông chủ hơi ngạc nhiên.

Suy cho cùng, lúc trước anh ta có đề cập đến chủ đề chứng ảo tưởng nhiều lần với Giản Dao, Giản Dao vẫn luôn giữ im lặng.

Im lặng giống như người ngoài cuộc.

Thậm chí, một người bạn bác sĩ còn nói với ông chủ nhỏ rằng Giản Dao bình tĩnh không giống một người bị bệnh, tuy nhiên, loại bệnh tâm lý này có sự phức tạp giữa mức độ bề ngoài và bên trong nên rất khó giải thích rõ ràng.

Nhưng bây giờ Giản Dao lần đầu tiên chủ động đề cập tới vấn đề này, ngược lại làm cho ông chủ nhỏ có chút luống cuống tay chân.

"Tôi...không, không phải." Người thường nói năng lưu loát như ông chủ nhỏ lần đầu tiên nói lắp, anh ta cảm nhận được tư vị có miệng mà khó trả lời: “Giản Dao, cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi, tôi không có…”

Giản Dao thực sự không quan tâm đến câu trả lời của ông chủ nhỏ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng vàng phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô một tầng màu sắc ấm áp, khiến cô trông tĩnh lặng và xinh đẹp như một bức tranh phong cảnh.

Trong lòng ông chủ nhỏ xuất hiện một thứ cảm xúc là hoảng sợ.

Anh ta luôn cảm thấy Giản Dao trước mắt mông lung, như thể giây tiếp theo cô sẽ biến mất trong không khí, hoặc là con người sạch sẽ xinh đẹp trước mặt này chỉ là nhân vật trong trí tưởng tượng của anh ta.