Tôi sẽ nói với em thật nhiều lần, tôi yêu em.40
Trời lại mưa nữa.
Dương Khả nói hôm nay có việc, không có thời gian ăn cơm cùng tôi.
Tôi ngồi trước cửa sổ như bình thường, nhìn ngắm những giọt mưa chảy xuống cửa sổ.
Trong phòng bao trùm bởi bóng tối, tôi không bật đèn.
Tôi rất muốn để đầu óc thư thả, nhưng những giấc mơ và hiện thực của mấy ngày nay cứ liên tục phát lại trong đầu tôi.
Hiện tại tôi có thể chắc chắn một điều đó là, tôi cùng Dương Khả còn có Mộng Hồ Quân đều có quan hệ, có vẻ như quan hệ giữa tôi và Mộng Hồ Quân cũng không vui vẻ cho lắm.
Tôi tự bổ não thành một vở kịch máu chó, tôi nɠɵạı ŧìиɧ với Dương Khả, bị Mộng Hồ Quân phát hiện.
Tôi dễ có thể làm ra mấy điều như vậy lắm.
41
Trong lúc ngủ trưa, tôi lại mơ.
Cảnh tượng lần này là trường học, tôi và Mộng Hồ Quân mặc đồng phục học sinh, chúng tôi đùa giỡn trên sân trường.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên hai chúng tôi, ấm áp.
Chúng tôi là bạn cùng bàn, trong giờ học còn len lén nắm tay dưới gầm bàn, hôn nhau ở hành lang trống rỗng sau giờ học, giúp đối phương giải tỏa du͙© vọиɠ trong gian phòng vệ sinh nam chật hẹp, cuối tuần lén lút đến nhà đối phương qua đêm, hai người chen chúc trên một chiếc giường đơn, hô hấp nóng rực, tình yêu dâng trào.
Chúng tôi cẩn thận che giấu mối quan hệ của mình, lén lút yêu đương.
Tôi có thể cảm nhận được mình yêu hắn nhiều đến mức nào.
Nhưng sau đó, giấc mơ trở nên méo mó.
Mộng Hồ Quân bắt đầu mắng tôi, mắng tôi dâʍ đãиɠ, mắng tôi thảo mai, đuổi tôi cút đi.
Tôi khóc, tôi cầu xin hắn, tôi nói nhiều lần rằng tôi yêu hắn rất nhiều.
Hắn cũng khóc, nói xin lỗi tôi, cầu xin tôi rời bỏ hắn.
Tôi tỉnh dậy sau cơn mơ, giơ tay lên chạm vào mắt mình, tôi thấy mình không khóc.
Tôi không thấy buồn, tôi chỉ thấy đau lòng.
Rốt cuộc ai mới là tình yêu của tôi?
Tôi yêu Mộng Hồ Quân, hay Dương Khả?
42
Sau bữa tối, Dương Khả trở về.
Có niềm vui không thể che giấu trong mắt hắn.
Tôi hỏi hắn tại sao hắn lại hạnh phúc như vậy, hắn nói rằng có một trong những điều quan trọng có kết quả tốt.
Tôi kể cho hắn nghe về những giấc mơ.
Hắn ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống tai tôi.
Tôi hỏi hắn, anh có nghĩ rằng tôi yêu anh không?
Dương Khả gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, cuối cùng nói một câu, không biết.
Nếu tình yêu mà không thể khiến cho đối phương cảm nhận được, đó chính là không yêu.
Vậy là tôi không yêu Dương Khả, đúng không?
Dương Khả lại nói, hắn yêu tôi là đủ rồi, tôi có thể không yêu hắn.
Tình yêu đơn phương có thể duy trì một mối quan hệ không? Những người không yêu nhau có thể ở bên nhau không?
Bởi vì tôi không yêu hắn, nên hắn sẽ nhốt tôi ở đây suốt đời?
Dương Khả bắt đầu hôn tôi, đưa tay vào trong quần áo của tôi, vuốt ve eo tôi.
Hắn cứ nói yêu tôi rồi đặt tôi dưới thân hắn.
Tôi đắm mình trong sự sung sướиɠ mà hắn mang lại cho tôi.
Sau khi làm xong một lần, Dương Khả ôm tôi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó trở lại giường ôm tôi nằm xuống.
Tôi hỏi hắn tại sao hắn yêu tôi nhiều như vậy.
Hắn nói hắn muốn tôi cảm nhận được tình yêu, hắn còn nói hắn cần tôi.
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu tôi chợt lóe lên vô số đoạn phim, đều là tôi nói với Mộng Hồ Quân, em yêu anh.
Hình như tôi chưa bao giờ nói vậy với Dương Khả.
43
Sau khi tỉnh ngủ, Dương Khả đã đi rồi, để lại cho tôi một tờ giấy, nói hôm nay vẫn rất bận, buổi chiều sẽ về với tôi.
Hôm nay trời không mưa, nhưng không có nắng.
Tôi đi tới đi lui trong phòng, cố gắng làm rõ mối quan hệ giữa tôi và Dương Khả, Mộng Hồ Quân nữa.
Nhưng tôi không thể nhớ làm thế nào mà tôi biết họ.
Tôi giống như bị mất trí nhớ.
44
Sau khi ăn cơm trưa xong, Dương Khả phá lệ đưa tôi dạo quanh vườn hoa.
Lúc này trời đã sáng, trời quang mây tạnh, gió nhẹ thổi tới mang theo mùi cỏ xanh tươi mát.
Chúng tôi đi bộ bên cạnh nhau trên bãi cỏ, tôi tham lam hít thở bầu không khí trong lành.
Dương Khả nói, sau này khi có thời gian sẽ dẫn tôi ra ngoài tản bộ.
Tôi nhìn xuống tay trái của mình và tay phải của hắn.
Chúng tôi không nắm tay nhau, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi, là còng tay lạnh lẽo.