Chương 4: Mộng cảnh

‎Giấc mơ‎

‎Cãi nhau‎

28

‎Rất lâu sau tôi mới có thể ngủ được, nhưng lại bắt đầu nằm mơ.

‎Trong giấc mơ, tôi nằm trên giường với một người đàn ông mà tôi không quen biết, cọ xát hai tai, hành động thân mật như một đôi tình nhân.‎

‎Hắn nói lời ngon ngọt cho tôi nghe, chọc tôi cười trong vòng tay của hắn.

‎Tôi nghiêm túc nhớ lại hai mươi tư năm cuộc đời không dài không ngắn, nhưng lại không hề có chút ấn tượng nào với người đàn ông này, tôi đành gọi hắn là Mộng Hồ Quân.

‎Mộng Hồ Quân còn nấu cho tôi một bữa cơm, hai chúng tôi cứ như một đôi vợ chồng trẻ.

Nhưng mà chỉ một giây sau, chính hắn lại là người hung dữ đẩy tôi ra ngoài cửa, chỉ tay vào mặt tôi mắng mỏ.

‎Tôi không nghe được hắn mắng cái gì, nhưng mình bộ dáng tức giận của hắn, tôi nghĩ cũng không phải lời hay ý đẹp gì cả.

‎Tôi chợt bừng tỉnh, mồ hôi chảy ướt hết người, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.

‎Tôi gọi Dương Khả, nhưng ngôi nhà này hẳn là rất lớn, hắn có nghe thấy không nhỉ?

‎Nhưng tôi vẫn cứ hét lên.‎

‎Khi tôi gọi đến tiếng thứ năm, Dương Khả mở cửa chạy đến bên giường, ôm tôi vào lòng.‎

‎Cảm giác đó được mô tả như thế nào?‎

‎Tựa như có sợi dây thừng đang siết chặt lấy cố, thoáng cái bị bung ra, một lượng lớn không khí trong lành tràn ngập vào phổi.

‎Tôi tham lam hít lấy mùi hương trên người hắn, mùi hương khiến tôi an tâm.

‎Dương Khả nói yêu tôi, còn hôn tóc tôi, sau đó ôm tôi ngủ.‎

29

Lúc ăn sáng, tôi kể với Dương Khả chuyện giấc mơ.

‎Dương Khả khá hứng thú, còn hỏi tôi có mơ gì nữa không.

‎Tôi kể hết cho hắn nghe, hỏi hắn chuyện này có thật không.

‎Dương Khả nói ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mơ, hắn cũng không biết.‎

‎Nhưng tôi nghĩ hắn biết.‎

‎Điều duy nhất tôi có thể xác định chính là, Mộng Hồ Quân trong mơ không phải Dương Khả.‎

‎Dương Khả nói rằng từ nay về sau mỗi ngày hắn đều sẽ ngủ cùng tôi, không để tôi cảm thấy sợ hãi nữa.

‎Tôi hỏi hắn khi nào thì làm tôi.

‎Hắn nói tối nay.‎

30

‎Ban ngày, tôi ngồi một mình trước cửa sổ để ngắm cảnh.‎

‎Vườn hoa sau mưa rất sạch sẽ, những giọt mưa lung linh đọng trên lá đón ánh mặt trời.

‎Hôm nay là một ngày đẹp trời, tối nay còn đẹp hơn... vì chuyện kia?‎

31

‎Buổi tối cùng Dương Khả làm hai lần, rất sướиɠ.‎

‎Dương Khả trước dịu dàng, sau mãnh liệt.‎

‎Tôi lại nghĩ mãi không ra lần đầu tiên lên giường cùng Dương Khả là lúc nào.

‎Tất cả những gì tôi nhớ được là hai chúng tôi đã làm với nhau.

‎Tôi làm xong rất mệt mỏi, được Dương Khả ôm vào trong ngực, mơ mơ màng màng nghe được hắn nói đừng đi.‎

‎Ai vậy? Tôi?‎

‎Tôi cũng không thể đi, không phải tôi đang bị nhốt sao?‎

32

‎Tôi đã quá mệt mỏi, nhưng tôi lại mơ thấy ác mộng.

‎Trong mơ có tôi, Dương Khả và Mộng Hồ Quân.‎

‎Dương Khả và Mộng Hồ Quân hình như đang cãi nhau, tôi đứng bên cạnh Dương Khả, sắc mặt rất khó coi.‎

‎Khi tôi đang cố gắng để nghe thật rõ, tôi bừng tỉnh.

‎Trời đã sáng rồi.‎

33

‎Trong khi ăn sáng, tôi nói với Dương Khả về nội dung của giấc mơ.‎

‎Dương Khả nói rằng tôi giàu trí tưởng tượng, còn hỏi tôi có chi tiết gì nữa không.

‎Tôi lắc đầu, mơ một giấc mơ không khác nào đang xem một vở kịch câm cả.

‎Dương Khả giúp tôi thả lỏng tâm tình, không để cho giấc mơ ảnh hưởng đến cuộc sống, còn ra lệnh bắt tôi uống một ly sữa mỗi buổi sáng.‎

‎Tôi uống sữa một cách ngoan ngoãn, nhưng vị của nó hơi lạ.‎

34

‎Sau bữa trưa, tôi nằm trên giường và ngủ, thật ra tôi vẫn mong mình có thể lại nằm mơ nữa.

‎Ông trời thật biết thỏa lòng mong ước, tôi nằm mơ.

‎Vẫn là hình ảnh ba người, vẫn là Dương Khả với Mộng Hồ Quân cãi nhau, nhưng mà cảnh tượng hình như đã thay đổi.‎

‎Dương Khả ôm tôi vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Mộng Hồ Quân.‎

‎Mộng Hồ Quân chỉ tay vào mặt tôi, Dương Khả rất phẫn nộ.‎

Hắn đang nói về cái gì vậy? Tôi muốn nghe rõ ràng.‎

‎Tôi muốn biết chính xác họ đang cãi nhau về điều gì.‎

‎Dần dần, tôi dường như nghe thấy âm thanh, là giọng nói mơ hồ của Mộng Hồ Quân.‎

‎Hắn nói, Phương Kiều bị tôi chơi tã rồi, nát thế rồi mà cậu còn muốn, phẩm vị của Dương thiếu gia đúng là không giống người thường....