Chương 32: Tiếp Sức

Đúng mười một giờ, cả lớp tập trung ở khu nghỉ ngơi để điểm danh.

Vị trí mà lớp 11/A1 được phân là cạnh sân thể dục, nằm dưới tàng cây nên khá râm mát.

Lâm Gia Dụ lấy danh sách và một cây bút, kiểm tra những người đứng đầu rồi đánh dấu vào danh sách:

"Thẩm Thanh, Chu Cừ, Ngôn... ủa hội trưởng không có ở đây hả? Có phải đi thi đấu rồi không?"

Thẩm Thanh ngồi bên cạnh uống hớp nước rồi nói:

"Hội trưởng vừa giành được vị trí đứng đầu trong một nhóm nhỏ môn bắn súng 50 mét, bây giờ chắc là đến chỗ sân bắn cung điểm danh rồi."

"Chỉ đứng nhất trong nhóm nhỏ thôi hả?"

Cậu ta quơ quơ ngón tay:

"Tui chỉ phán đoán khiêm tốn vậy thôi, chưa coi xong thì tui đã về rồi, nhưng mà với thành tích của hội trưởng thì chắc cũng sẽ đứng đầu hạng mục."

"Ò hó." Lâm Gia Dụ cười cong mắt: "Tui nói rồi mà lị."

"Còn Diệp thần nữa, vừa mới phá kỷ lục hạng mục chạy 800 mét của trường, giờ đang thi đấu hạng mục chạy 50 mét."

Lâm Gia Dụ gật đầu rồi đánh dấu tên hai người cùng lúc, sau đó hỏi:

"Sáng nay lớp chúng ta còn thi đấu hạng mục gì?"

Thẩm Thanh nhớ lại: "Còn một hạng mục cuối cùng là chạy tiếp sức 4x800 mét."

"Ai tham gia vậy, chắc là có hội trưởng với Diệp thần đúng không?"

"Ờ, tui cũng cùng tham gia nữa."

"Vậy ngon rồi, với đội hình này lớp mình không đứng nhất thì ai đứng nhất nữa."

Lâm Gia Dụ vỗ vai Thẩm Thanh:

"Bạn Thanh mình cố lên nha, tui sẽ tranh thủ ghi lại khoảnh khắc bạn mình oai hùng sánh vai thi đấu với Diệp thần."

Thẩm Thanh: "Hong nha, hong nha! Tui không làm bóng đèn đâu nha, xin hãy cắt phần của tui ra riêng giùm, cảm ơn nhèo."

...

Tại sân tập bắn.

"Vυ"t____"

Mũi tên xé toạc không khí, cắm thẳng vào hồng tâm trên biển bắn.

Đuôi tên rung lên vài hồi theo quáng tinh sau đó vững vàng cắm sâu vào bảng.

Ngôn Kỳ từ từ hạ cung xuống, tiếng la hét vỡ òa truyền đến từ bên ngoài trường bắn.

Chờ tổ giáo viên kiểm tra kết quả xong, cậu vừa mở chai nước ra uống vừa chầm chậm ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước thì phía sau có tiếng người gọi:

"Hội trưởng Ngôn."

Ngôn Kỳ dừng chân quay đầu lại nhìn.

Là một nữ sinh mặc đồng phục bắn cung màu trắng ở trên phía màu đỏ, là thành viên của câu lạc bộ Bắn Cung.

Ngôn Kỳ hỏi: "Sao vậy?"

Cô gái ngượng ngùng cười nói:

"Thật ra là chủ tịch bảo tôi mặc đồng phục câu lạc bộ khi tham gia thi đấu, là vì muốn quảng bá cho câu lạc bộ bắn Cung. Tôi đã cố gắng lắm rồi, nhưng vẫn thua hội trưởng. "

"Hội trưởng, cậu có ý định tham gia câu lạc bộ Bắn Cung không?"

Thành viên của Hội Học Sinh, bao gồm cả hội trưởng đều có quyền tự do tham gia các câu lạc bộ khác, miễn là họ có thể thu xếp được thời gian rảnh rỗi.

Nhưng Ngôn Kỳ không muốn các hoạt động của câu lạc bộ tiêu tốn quá nhiều năng lượng của mình, vậy nên cậu bảo:

"Không đâu."

"Vậy... tôi hiểu rồi, thật xin lỗi vì phiền hội trưởng."

"Không sao." Ngôn Kỳ cười lịch sự:

"Vừa rồi tôi có xem cậu thi đấu, cậu thi đấu rất tốt."

"Oa thật hả? Cảm ơn hội trưởng."

Ngôn Kỳ gật đầu sau đó xoay người lại, nhìn thấy Diệp Dương đứng ở ngoài sân tập bắn không xa.

Cậu bước đến gần hắn, nghe thấy tiếng thở hơi gấp của Diệp Dương nên hỏi:

"Cậu chạy qua đây à?"

"Ừm, vừa mới chạy xong 50 mét, tôi qua đây xem thử."

Ngôn Kỳ biết chắc chắn Diệp Dương sẽ dẫn đầu nên cậu không hỏi kết quả.

Diệp Dương nhìn về phía sau, đột nhiên hỏi:

"Vừa rồi cậu nói gì với người ta vậy?"

Ngôn Kỳ: "Cô ấy hỏi tôi có muốn tham gia câu lạc bộ Bắn Cung không."

"Thật không?"

Ngôn Kỳ: "?"

"Chỉ nói cái này thì làm gì mà người ta cười tươi vậy được."

Ngôn Kỳ: "..."

Ánh mắt quét tới lui trên mặt Diệp Thiếu Dương, đột nhiên cúi người áp vào hõm cổ hắn.

Mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn, dù Diệp Dương không để ý lắm, nhưng vẫn phải hỏi:

"Cậu làm gì vậy?"

Ngôn Kỳ: "Tôi muốn ngửi thử xem có phải tin tức tố của cậu lên men rồi không."

Cậu lùi lại phía sau, vòng tay qua vai Diệp Dương, nhẹ nhàng bóp gáy hắn: "Chua quá đi."

Nội dung thi đấu cuối cùng vào buổi sáng ngày đầu tiên của đại hội thể thao là chạy tiếp sức 4X800 mét, bắt đầu lúc 11h30.

Bây giờ mới 11h10, đủ thời gian để bọn họ trở về ký túc xá tắm rửa, sau đó thay một bộ đồ thể dục mới sạch sẽ.

Hai người chạy về ký túc xá, Diệp Dương vừa vào tới là lập tức cởϊ áσ ném lên bồn rửa mặt. Hắn vừa hoàn thành hai môn thi đấu vận động mạnh, thời tiết lại nóng bức như thế, toàn thể các cơ bắp trên người hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nghĩ đến nếu thay phiên tắm rửa sẽ không đủ thời gian, Ngôn Kỳ trực tiếp đi vào phòng tắm cùng hắn.

Vừa đóng cửa xong thì Diệp Dương ôm lấy vai cậu xoay cậu lại.

Môi cậu bị hắn ngậm lấy.

Ngôn Kỳ như ngừng thở.

Diệp Dương kéo cậu đứng dưới vòi sen, mở chốt, sau đó luồn tay vào mái tóc đen ướt sũng của Ngôn Kỳ, hôn cậu càng sâu hơn.

Tiếng nước nhỏ giọt trong phòng tắm như che đi hơi thở quấn quít triền miên.

Nói chính xác thì đây là lần thứ hai họ hôn nhau, lần đầu là lúc trên sân khấu của buổi tối văn nghệ hôm nọ.

Khi đó Ngôn Kỳ từng nghĩ, nếu như không phải họ đang diễn kịch mà là hôn nhau thật sự____ cậu muốn ôm lấy mặt Diệp Dương, xoa nắn gáy hắn, gặm cắn môi hắn.

Bây giờ Ngôn Kỳ đã thực sự làm vậy.

Cậu vươn tay bóp cằm Diệp Dương, khẽ mở mắt rồi cắn mạnh môi hắn một cái.

Trong khoảnh khắc cậu gặm cắn môi hắn, một mùi máu tươi tràn ngập trung gian thân mật của hai người.

Diệp Dương cau mày "hưm" một tiếng, mở mắt ra nhìn Ngôn Kỳ.

Trong mắt Ngôn Kỳ không có cảm xúc y hệt ngày thường, tựa như một tấm kính mờ sương, lạnh lùng và xa cách.

Hắn không hiểu chuyện gì, cũng không xác định có phải Ngôn Kỳ tức giận vì bị mình hôn hay không, nên đành phải lui về sau nửa bước. Hắn giơ ngón cái lau môi, đầu ngón tay đều máu tươi đỏ thẫm.

Diệp Dương cúi đầu nhìn hai giây, không nói gì mà chỉ lẳng lặng xoay người đi tới bồn rửa mặt, mở vòi nước lạnh rửa sạch, vẩy nước lên môi cầm máu, làm dịu vết thương.

Môi Ngôn Kỳ vẫn còn mùi máu tanh, cậu mới nhận ra rằng mình đã cắn rất mạnh.

Cậu không hiểu được sao mình lại muốn làm vậy___ giống như một loại bản năng khát máu của dã thú, nhưng hình như hành động này đã làm tổn thương đến Diệp Dương.

Những ngón tay để bên hông của Ngôn Kỳ khẽ động, cậu muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói, thì Diệp Dương đã quay sang kéo cậu qua để rửa sạch.

Diệp Dương thấy cậu không nói gì nên hỏi:

"Giận rồi à?"

Ngôn Kỳ hơi khựng lại, rồi lắc đầu: "Không có."

"Ừ." Hai người đều đã tắm sạch sẽ, Diệp Dương tắt vòi hoa sen đi ra ngoài lấy khăn tắm.

Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Ngôn Kỳ có thể cảm nhận được hắn đang tủi thân. Chuyện như vậy không phải lần đầu, thế nên hắn mới cư xử bình tĩnh như vậy.

Giọng nói trên đài phát thanh từ khuôn viên vang đến ký túc xá:

"Mời nhóm đầu tiên của hạng mục chạy tiếp sức 4X800 mét tập trung tại điểm xuất phát..."

Diệp Dương mặc một bộ đồ thể dục sạch sẽ, thấy Ngôn Kỳ còn chưa ra nên nói:

"Kỳ ơi, tôi xuống đó trước nha."

Hắn là người cầm gậy chạy đầu tiên, còn Ngôn Kỳ là người cuối cùng, nên cậu có thể đến muộn một chút.

Tại điểm tập hợp thi chạy.

Chu Cừ và Thẩm Thanh dán bảng vải có in số vào lưng đồ thể dục của đối phương.

Lâm Gia Dụ thoát khỏi chức năng quay video trên điện thoại, nhìn xung quanh:

"Sao Diệp thần với hội trưởng vẫn chưa tới nhỉ? Cả hai đều đã hoàn thành hạng mục thi đấu trước đó rồi mà."

Thẩm Thanh nghĩ thầm chẳng lẽ hai người đổ mồ hôi nên về ký túc xá tắm rồi, cậu ta nhìn về phía đó thì thấy Diệp Dương đang đi tới.

"Ê, Diệp thần đến rồi nè."

Lâm Gia Dụ hỏi:

"Còn hội trưởng đâu? Hai người họ không đi chung hả?"

Chu Cừ cũng nghĩ ra họ phải làm gì nên nói thêm:

"Chắc họ về tắm rửa mà, người tắm trước người tắm sau nên hội trưởng vẫn chưa xong đâu."

Thẩm Thanh nghe vậy thở dài:

"Sao không tắm chung ta?"

Lâm Gia Dụ: "Đúng rồi, tắm chung thì nhanh biết bao nhiêu."

Chu Cừ: "Đầu óc hai đứa bây... chứa gì trong đó vậy hả?"

Diệp Dương đi tới chỗ bọn họ, Chu Cừ lấy bảng vải có số thứ tự đưa cho Diệp Dương.

Lúc ngẩng đầu cậu ta thấy mặt của Diệp Dương thì hơi sửng sốt: "Diệp thần chỗ này..."

Cậu ta chỉ chỉ môi dưới hỏi:

"Bị sao thế, hình như bị thương rồi."

Thẩm Thanh nhìn theo:

"Má ơi, còn đang chảy máu nữa kìa!"

Lâm Gia Dụ lôi bịch khăn giấy trong túi ra, rút vài tờ đưa cho hắn.

Diệp Dương nhận khăn giấy chấm chấm qua loa mấy cái, đưa số trong tay cho Thẩm Thanh:

"Dán lên lưng giùm, cảm ơn nhiều."

Thẩm Thanh cảm thấy nhiệm vụ này có chút nặng nề:

"Hay đợi lát nữa hội trưởng xuống để cậu ấy dán cho cậu nha?"

Diệp Dương cụp mắt giọng nói cũng hạ thấp:

"Cậu ấy chạy thứ tư mà, lát nữa mới xuống, mày dán đi."

"Được rồi." Thẩm Thanh không nói thêm nữa, ra phía sau dán cho hắn.

"Đoàng___!"

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên.

Sức bật của Diệp Dương khủng đến mức hắn đã bỏ xa những người khác ngay khi vừa chạy qua vạch xuất phát.

Khoảng cách tiếp tục được mở rộng một cách nhanh chóng.

Những tiếng la hét xen kẽ với tiếng reo hò cổ vũ trải dài dọc theo đường băng, tiếng ồn lớn đến mức gần như không thể nghe thấy họ đang nói gì. Lâm Gia Dụ nhìn xung quanh, lấy ngón trỏ bịt tai hét lên với Thẩm Thanh:

"Sao hội trưởng chưa tới nữa!"

Thẩm Thanh hét trả lời:

"Yên tâm đi! Hội trưởng là người đúng giờ nhất! Sẽ không muộn đâu!"

Hiện thực như đang muốn vả vào mặt cậu ta, đến khi Chu Cừ tiếp nhận gậy chạy ở chỗ thứ hai Ngôn Kỳ vẫn chưa xuất hiện.

Diệp Dương chạy đầu đã nới rộng khoảng cách hơn nửa vòng, Chu Cừ duy trì rất tốt, không gia tăng khoảng cách, nhưng cũng không để bị thu hẹp.

Thẩm Thanh thấy sắp tới lượt mình nhận gậy, tự lẩm bẩm một hồi:

"Hội trưởng còn chưa tới nữa, hay là tui chạy chậm hơn một chút ta?"

Lúc đó Lâm Gia Dụ cũng nghe được, cậu ta vừa giơ điện thoại sang quay lại vừa hỏi:

"Cậu có làm được không đó? Làm được không mà nổ dữ vậy."

Thẩm Thanh cười khúc khích nói:

"Đùa chút thôi, để lát cho cậu xem thế nào là thiếu niên chạy như bay."

"Đừng lảm nhảm nữa, mau vào vị trí đi kìa, Chu Cừ sắp tới rồi."

Thẩm Thanh bước ra, đứng ở vạch xuất phát.

Bình thường khi xếp hàng thì Thẩm Thanh luôn đứng ở những hàng dưới cùng, ngoài Ngôn Kỳ và Diệp Dương thì cậu ta cũng là một trong những người cao nhất. Chân tay cũng dài, so về tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Chu Cừ.

Vừa tiếp nhận gậy tiếp sức, cậu ta nhảy phốc ra xa, mở rộng khoảng cách nửa vòng chạy ban đầu thêm vài mét, vượt qua phạm vi bắt kịp của những người phía sau.

Khuôn mặt của những người chạy thứ ba đang chờ đồng đội trên đường băng khác đều thoáng sự thất vọng.

Chỉ có thể lấy lại tinh thần cố tranh vị trí thứ hai trong nhóm này vậy.

Thẩm Thanh chạy nhanh như vậy Lâm Gia Dụ càng lo lắng hơn, vừa cầm điện thoại vừa nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Ngôn Kỳ chen qua đám đông đi lên phía trước, cầm lấy tấm bảng số thứ tự tự dán cho mình.

Sau đó cậu bước tới nhét một bình xịt nhỏ vào tay Lâm Gia Dụ:

"Cầm giúp tôi một lát, cảm ơn."

Nói xong cậu chạy vọt ra ngoài, đúng lúc nhận được gậy tiếp sức từ tay Thẩm Thanh.

Có hội trưởng ở đây thì sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì nữa, Thẩm Thanh không cần lo nhiều, sau khi đưa cây gậy cho cậu thì chống eo đi ra khỏi đường băng, cậu ta thấy Lâm Gia Dụ đang ngơ ngác nhìn chằm chằm thứ trong tay mình.

"Nhìn gì vậy?"

Thẩm Thanh cầm đồ trong tay cậu ta lên xem:

"Bình xịt mùi dưa hấu?"

Lâm Gia Dụ: "Hội trưởng bảo tui cầm giùm đó."

Thẩm Thanh lật ra bảng hướng dẫn phía sau, đọc xong liền hiểu ra:

"Mua cho Diệp thần đó."

Biểu cảm của Lâm Gia Dụ trở nên mơ mộng: "À...."

Cả hai vui vẻ cùng chụp ảnh với bình xịt dưa hấu này.

Ngôn Kỳ chạy qua vạch đích.

Lớp 11/A1 giành vị trí đứng đầu trong hạng mục chạy tiếp sức 4X800 mét mà không có bất kỳ sự hgây cấn nào.

Cậu trở lại khu của lớp 11/A1, nhìn thấy Diệp Dương cầm một chai nước khoáng chuẩn bị đi ra ngoài, cậu chạy vài bước lập tức đuổi kịp hắn, bắt lấy cánh tay hắn rồi dắt đến chỗ Lâm Gia Dụ và mọi người đang đứng.

Thấy Ngôn Kỳ đưa một bình xịt vị dưa hấu, Diệp Dương hơi ngạc nhiên:

"Cậu mới đi mua à?"

"Ừ." Ngôn Kỳ nhẹ nhàng lắc cái chai, quay mặt hắn lại cẩn thận xịt lên vết thương trên môi hắn rồi hỏi: "Đau không?"

Diệp Dương lười biếng cười cười khẽ cụp mắt: "Đau."

Thẩm Thanh đứng bên cạnh không nhịn được xen vào:

"Diệp thần à, cậu đυ.ng vào đâu vậy? Bị dập bự như vậy."

Diệp Dương còn chưa kịp trả lời thì Ngôn Kỳ đã bình tĩnh nói:

"Đυ.ng vào răng của tôi."