Chương 13: Bóng Rổ

Sau khi ra khỏi lớp học, Ngôn Kỳ không quay lại ký túc xá ngay mà đến câu lạc bộ Kịch trước.

Buổi diễn tập hôm nay đã bị hủy do đạo cụ dựng bị hỏng, nên chỉ có Chu Dĩ Lam, Hạ Toa và hai thành viên nam khác trong phòng diễn tập.

"Hội trưởng!"

Ngôn Kỳ vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Hạ Toa gọi, còn kiễng chân vẫy tay với cậu nữa.

Ngôn Kỳ hơi cong môi cười như thay cho lời chào.

Chu Dĩ Lam cầm kịch bản đi tới:

"Hội trưởng, chủ nhiệm và đội bảo an đã đến bắt mấy kẻ gây rối tối qua. Hình như đám người đó là do người đang học lớp 12 tên Lục Nhất Thành gọi đến, bây giờ trường học đang xử lý."

"Ừ." Ngôn Kỳ hỏi:

"Họ đã đền tiền cho đạo cụ bị hỏng chưa?"

"Đền rồi, việc lần này của họ gây ra tính chất khá nghiêm trọng nên họ còn đền thêm một mớ tiền, đủ để tụi em thuê được một lô trang phục biểu diễn mới."

Chu Dĩ Lam cười sung sướиɠ:

"Có điều đạo cụ mới còn chưa giao tới, nên trước tiên hai ngày này tụi em không tập luyện được."

"Vậy được rồi."

Ngôn Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ nói:

"Vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gửi tin nhắn qua Wechat cho tôi."

"Dạ được, vậy bái bai hội trưởng."

Hạ Toa tiễn cậu ra cửa, vẫn luôn nhìn theo đến khi Ngôn Kỳ đi khuất.

Lúc cô đóng cửa quay vào trong, thì nghe thấy hai nam sinh khác nói:

"Danh sách thi đấu bóng rổ vẫn chưa được công bố, nhưng tui nghe nói đội của trường mình đều là học sinh cuối cấp 3. Họ phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, chắc là không có thời gian để luyện tập."

"Này, đội bóng rổ của trường chúng ta thì mọi người còn mong đợi gì nữa? Không phải là bị Lục Trung bón hành một lần rồi hả? Tui cũng nghe nói lần này Diệp thần sẽ tham gia đó, cậu ta lợi hại thật nhưng mà gánh cục tạ này nổi không?"

Hạ Toa chợt nhớ ra rằng hội trưởng Ngôn thỉnh thoảng chơi bóng đá trong lớp thể dục, cũng từng giành được hạng nhất trong cuộc thi chạy đường dài và nhảy xa trong đại hội thể thao của trường năm ngoái, khả năng vận động rất cừ, nhưng dường như cô chưa từng thấy cậu chơi bóng rổ.

Hạ Toa không nhịn được hỏi:

"Các cậu từng xem hội trưởng chơi bóng rổ chưa?"

"Không có."

"Hình như không có."

"... Ồ."

Hà Toa hơi thất vọng.

Cô nghĩ nếu hội trưởng mà chơi bóng rỗ nhất định sẽ đẹp trai chớt người.

Đáng tiếc là không được xem.

Nhất Trung có hai địa điểm chơi bóng rổ, sân bóng rổ ngoài trời bên cạnh sân thể dục và sân bóng rổ trong nhà thi đấu.

Tuần này không mưa nên trời quang đãng, để tiết kiệm chi phí dọn dẹp, nhà thi đấu đã đóng cửa và khuyến khích học sinh tập thể dục ngoài trời.

Bây giờ, Ngôn Kỳ là người duy nhất đang ở sân bóng rổ trong nhà.

Giáo viên trong phòng dụng cụ quen cậu, nên khi nghe nói Ngôn Kỳ muốn mượn chìa khóa thì đã đưa cho cậu mà không đắn đo gì.

Sàn gỗ sạch bóng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng, Ngôn Kỳ cởi nút tay áo sơ mi xăn đến khuỷa tay, trên cổ tay sạch sẽ của cậu đeo một chiếc đồng hồ thể thao.

Cậu rê bóng đến trước bảng rổ, nhún chân nhảy lên, cổ tay đẩy nhẹ.

Bóng lướt qua vành rổ, va vào bảng sau rồi rơi vào rổ trong gang tấc.

Ngôn Kỳ nhặt bóng lên, lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần, sau đó dẫn bóng qua vạch ba điểm, bắt đầu nhảy và ném bóng — khoảnh khắc quả bóng được ném đi, đôi mắt cậu lơ đễnh trong giây lát, khi tiếp đất cậu không thể đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau nửa bước.

Bóng trúng đích, vẫn là vào rổ trong gang tấc.

Sau đó nó chạm đất phát ra một âm thanh nặng nề vang vọng trong sân bóng.

Ngôn Kỳ vặn một chai nước khoáng, uống hết nửa chai rồi đi nhặt quả bóng, tiếp tục luyện tập.

Mãi đến khi trời bên ngoài sân bóng rổ trời đã tối, Ngôn Kỳ ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này cậu mới biết là nửa giờ trước Diệp Dương đã gửi một tin nhắn đến.

Hỏi cậu có muốn cùng đi ăn lẩu ở quán cạnh trường Lục Trung không.

Cùng với Cố Dã, Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn.

...

"Bốn mắt, lấy cho tao một miếng khăn lông (bao tử bò) lẹ lên."

Đàm Kiệt giơ chén ra giữa nồi lẩu, nói không ngừng:

"Anh Diệp, trận đấu này anh Kỳ thực sự sẽ không tham gia hả? Tiếc ghê á, sáng nay tui còn kể lại cho các thành viên trong đội trường của tụi tui biết hai người chơi bóng giỏi như thế nào hồi cấp 2..."

"Mày im miệng chưa!"

Tần Bác Viễn bỏ miếng khăn lông vào bát của cậu ta:

"Lâu rồi anh Kỳ không động đến bóng rồi, mày quên chuyện hồi cấp 2 rổi hả?"

Đàm Kiệt ngẩn ra một lúc:

"Anh Kỳ... còn nhớ rõ chuyện kia sao?"

Tần Bác Viễn: "Mày nghĩ rằng anh Kỳ cũng vô tâm như mày hả, toàn nói chuyện không nên nói.*"

(哪壶不开提哪壶: nhắc đến nồi không sôi, một câu thành ngữ, dịch thô là vậy, nghĩa là nói trúng nổi đau, điểm yếu của ai đó.)

Cố Dã vốn đang gọi thêm món bên này, nghe vậy có chút tò mò:

"Là chuyện gì?"

Đàm Kiệt thở dài:

"Nói đến đây thì là lỗi của tui, hồi cấp 2 có lần tui đấu một trận bóng với mấy đứa lưu manh trên phố ở một sân bóng cũ, hôm đó anh Kỳ tình cờ đi ngang qua. Tui nghĩ để cậu ấy chơi cùng thì có thể kéo tui thắng được, nên đã gọi cậu ấy lên, ai ngờ..."

Cậu ta gãi gãi đầu, sau đó nói:

"Đã lâu không có người tới sân bóng cũ đó rồi, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chơi chơi một hồi, trụ đỡ rỗ đột nhiên ngã xuống. Lúc nó ngã xuống tụi tui đều ngu người hết, nhờ có anh Kỳ kéo tui ra, nếu không —— ôi, lúc đó có hai người không kịp chạy thoát, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, may mắn cuối cùng đều không sao hết."

Cố Dã liếc nhìn Diệp Dương, hạ giọng hỏi:

"Cho nên Ngôn Kỳ bởi vì chuyện này mà có bóng ma tâm lý hả?"

Đàm Kiệt lườm hắn ta:

"Xàm quá! Anh Kỳ không dễ vỡ vậy đâu."

Tần Bác Viễn ngồi kế bên tự gắp cho mình một miếng thịt bò lớn, rồi nói:

"Hôm ngã trụ đỡ anh Kỳ đứng ở vạch ba điểm để ném bóng, có thể là bị hình ảnh đó gây ám ảnh, sau này mỗi khi đứng ở vạch ba điểm là cậu ấy đều phản ứng rất căng thẳng."

"À..."

Cố Dã gắp một miếng thịt dê bỏ vào chén của Diệp Dương ở bên cạnh:

"Hèn gì hôm nay tao hỏi tại sao mà mày không nói lời nào, thì ra mọi chuyện là như vậy."

Diệp Dương không nói chuyện này tiếp, hắn lấy di động ra xem rồi đứng lên khỏi ghế nói:

"Kỳ đến rồi, tao đi đón cậu ấy."

Cố Dã vội nói:

"Ờ, ờ mày đi mau đi."

Ngôn Kỳ vừa mới gửi tin nhắn thông báo cho Diệp Dương, không ngờ Diệp Dương lại ra tận cửa quán đón mình.

Dù hai người bị cách bởi cả một dãy vạch kẻ đường, thì cậu vẫn có thể nhìn thấy vết đỏ rõ ràng trên cổ áo của Diệp Dương.

Tên này mùa hè luôn thích mặc loại áo phông cổ rộng, hơn nữa phần trăm người quay lại ngắm nhìn hắn cũng cao, cũng không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy dấu răng trên cổ hắn.

Nghĩ tới đây, Ngôn Kỳ băng qua đường, lập tức giơ tay túm lấy cổ áo Diệp Dương, che che kéo kéo.

Bên cạnh có người che miệng kêu lên:

"A a a! Ngọt quá!"

Ngôn Kỳ: "..."

Điệu bộ này thật sự hơi giống với hành động đang sửa sang quần áo cho bạn trai.

Cậu bước vào quán ăn với Diệp Dương, từ xa đã nghe thấy Đàm Kiệt hét lớn:

"Ai có mị lực dữ vậy? Có thể làm anh Diệp của tụi tui chủ động theo đuổi?"

Ngôn Kỳ dừng bước chân, cảm thấy như thể mình đã bỏ lỡ điều gì đó, quay lại hỏi người bên cạnh:

"Cậu đang theo đuổi ai?"

Diệp Dương im lặng, nhanh chân bước về chỗ ngồi.

Nhìn thấy hắn, Đàm Kiệt cầm đũa đứng dậy:

"Anh Diệp! Cố Dã nói cậu đang theo đuổi một người, thật không vậy?"

Diệp Dương tựa vào ghế, liếc nhìn một cái lập tức khiến Cố Dã ớn lạnh.

Cố Dã vội quay đầu đi, nhìn thấy Ngôn Kỳ, lập tức đứng dậy vẫy tay với cậu:

"Anh Kỳ, cậu qua đây ngồi đi."

Nói xong hắn ta cầm chén lượn về phía của Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn đang ngồi.

Ngôn Kỳ không ngồi vào ngay mà cất đồ đạc, sau đó bưng chén đi quầy tự phục vụ pha nước sốt.

"Anh Kỳ, lấy giùm tui một chai Sprite nữa nha—"

Đàm Kiệt nói với theo bóng lưng cậu, sau đó cực kỳ hưng phấn tiếp tục chủ đề vừa rồi:

"Anh Diệp, xin hãy nói cho tui biết người đó rốt cục là ai, tui có quen người đó không?"

Diệp Dương không để ý tới cậu ta, gắp một miếng thịt dê, thổi thổi nhét vào miệng.

"Đừng có kín miệng như thế mà anh trai."

"Nam hay nữ? Omega? Có cơ bụng tám múi không?"

Tần Bác Viễn: "Sao mày có nhiều câu hỏi quá vậy? Anh Diệp đã không muốn nói thì đừng hỏi nữa."

"Không có chi, tao chỉ tò mò thôi, từ cấp 2 đến giờ chưa từng nghe anh Diệp thích ai." Đàm Kiệt gắp một miếng khoai tây rồi nói tiếp:

"Huống hồ còn là do cậu ấy chủ động theo đuổi, tao không thể tưởng tượng ra được, cậu ấy sẽ theo đuổi bằng cách nào."

Ngôn Kỳ để chai Sprite bên cạnh chén của Đàm Kiệt rồi ngồi xuống cạnh Diệp Dương.

Đôi mắt của Đàm Kiệt sáng lên:

"Anh Kỳ, cậu mau hỏi giúp tui đi."

Vừa mới nghe bọn họ nói, Ngôn Kỳ quả thật cũng có chút tò mò, vừa gắp thức ăn vừa hỏi Diệp Dương:

"Cậu đang theo đuổi ai?"

Diệp Dương yên lặng gắp một miếng thịt bò vào trong chén cậu.

Ngôn Kỳ tiếp tục hỏi:

"Tôi có quen không?"

Diệp Dương dùng đũa gõ gõ miệng chén:

"Mau ăn đi, nguội bây giờ."

Với tính cách của Diệp Dương, nếu Cố Dã và Đàm Kiệt nói nhảm, hắn sẽ trực tiếp phủ nhận, đánh trống lãng như vậy có nghĩa đó là sự thật.

Thấy vậy, Ngôn Kỳ không hỏi thêm câu nào nữa, tập trung vào việc ăn thịt.

Thịt bò ở quán này được tẩm ướp sẵn, cho nhiều tương ớt, nuốt xuống khiến cậu cảm thấy cổ họng như bị đốt cháy, l*иg ngực cũng có chút bực bội khó chịu.

Ngôn Kỳ uống một ngụm nước chanh, Diệp Dương bên cạnh lại gắp thịt, cậu giơ đũa lên chặn lại nhẹ giọng nói:

"Cậu ăn của cậu đi, tôi tự gắp là được."

Diệp Dương bỏ thịt lại vào chén mình, liếc mắt nhìn mặt Ngôn Kỳ.

Người kia luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cụp mắt không có biểu cảm gì.

Đàm Kiệt ngồi đối diện nhìn qua, đột nhiên nói to:

"Anh trai! Nếu để tui nói thì cậu không cần dùng thủ đoạn gì đâu, chỉ cần nhiệt tình và chu đáo một chút, cậu có thể theo đuổi được ngay thôi."

Vừa nói, cậu ta vừa dùng đũa chỉ vào chén của Ngôn Kỳ:

"Giống như khi cậu đối xử với anh Kỳ vậy đó, tui đảm bảo rằng không ai có thể từ chối cậu."

Diệp Dương nhướng mày, cũng dùng đũa chỉ vào chén Ngôn Kỳ:

"Không phải vừa mới bị từ chối sao?"

Cố Dã ở bên cạnh yên lặng ăn, không nhịn được cười ra tiếng.

Đàm Kiệt muốn nói rằng anh Kỳ thì khác, vì cậu không phải đang theo đuổi anh Kỳ, nhưng cậu ta còn chưa mở miệng thì Cố Dã đã nói:

"Anh Kỳ cậu thật tàn nhẫn."

Khi Đàm Kiệt vừa nghe lập tức cảm thấy khá hợp lý, vì vậy cậu ta hùa theo:

"Đúng vậy, anh Kỳ tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy."

Tần Bác Viễn tiếp tục:

"Anh Kỳ của tụi mình lúc nào cũng lạnh nhạt vô tình như thế."

Ngôn Kỳ: "..."

Cậu ngước mắt lên liếc qua lập tức khiến ba người đối diện sợ hãi im lặng.

Ngôn Kỳ nghiêng đầu nhìn chén của Diệp Dương, phát hiện vừa rồi tên này luôn gắp đồ ăn cho cậu, chén của mình lại trống không.

Cậu với tay lấy cái vá trong nồi, khuấy một vòng rồi múc đầy một vá những đồ ăn linh tinh, đổ vào chén rỗng của Diệp Dương.

Sau đó cậu bỏ vá xuống, chỉ vào chén hắn nói:

"Ăn đi."

Diệp Dương nhìn chén hai giây sau đó gắp một miếng thịt bò còn đỏ máu, rõ ràng là chưa chín:

"?"

Diệp Dương quay đầu nhìn cậu:

"Kỳ à, bộ tôi đắc tội cậu chỗ nào hả?"

Ngôn Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò.

Cậu suy nghĩ về lý do cho sự tức giận đang không thể giải thích được.

Có lẽ là bởi vì mấy ngày trước cậu từng hỏi, Diệp Dương lại nói hắn không có người mình thích.

Bây giờ thì lại bí mật theo đuổi còn giấu giấu giếm giếm.

Cậu sống trong ký túc xá với Diệp Dương, nhưng cậu lại là người cuối cùng trong số những người anh em này biết chuyện.

Nếu như hôm nay cậu không tới đây, có khi nào lần sau ăn cơm còn có thể nhìn thấy người yêu của Diệp Dương ngồi cạnh hắn luôn không?

Ngôn Kỳ lấy miếng thịt ném vào thùng rác, sau đó nói giọng đều đều:

"Cậu thật có triển vọng."

Diệp Dương: "..."

___***___

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Kỳ: "Biết yêu đương bí mật đồ luôn ha, ba cũng không quản được cậu nữa."