Chương 10: Câu Lạc Bộ Kịch

Diệp Dương xuống tìm Thẩm Thanh, cũng không thèm quay về ký túc xá, cứ thế cùng Ngôn Kỳ lên lớp.

Hai người đi tới đi lui vào phòng học, mở cửa sau rồi kéo ghế ngồi xuống, bởi vì cả hai đều quá cao, khiến cho chỗ ngồi có vẻ chật chội.

Các học sinh ở hàng trước nghe thấy động tĩnh đều quay đầu lại, hai mắt sáng lên, che miệng lấy điện thoại ra.

- Diệp thần và hội trưởng cùng đến lớp! Hai anh đẹp trai này ngồi đó, lớp học cũng trở nên lộng lẫy! Hôm qua mới công khai hôm nay đã thể hiện tình cảm, hợp lý không?

Cảnh tượng này và những lời xì xào xung quanh khiến Ngôn Kỳ hơi khó chịu.

Bình thường có rất nhiều người nhìn mình, Ngôn Kỳ không để tâm đến điều đó, nhưng hôm nay không biết vì sao, một cảm giác phiền chán không giải thích được dâng lên trong lòng cậu, khuấy động tin tức tố trong cơ thể cậu.

Cậu có khả năng tự kiểm soát mạnh mẽ, tập trung một chút sau đó áp chế tin tức tố xuống.

Ở dãy bên kia phòng học, Thẩm Thanh dùng bút chọt chọt Lâm Gia Dụ:

"Tối hôm qua tui gửi đường link cho cậu, cậu có xem không đó?"

"Coi rồi."

Lâm Gia Dụ cau mày:

"Tui nghĩ là hiểu lầm thôi. Hai Alpha, Diệp thần với hội trưởng thì sao có thể ở bên nhau chứ? Thật sự không hợp lý."

Thẩm Thanh: "Người khác giãy CP toàn là tìm kẹo từ trong rác, hai người này nhét kẹo tới miệng rồi mà cậu bảo tui vô lý à?"

Lâm Gia Dụ: "Kẹo này cứng quá, tôi không nhai được, nên thôi... bỏ đi."

Thẩm Thanh lắc đầu, vừa nhìn thoáng qua cửa sau lớp học, hai mắt sáng lên:

"Cậu nhìn kìa, nhanh lên!"

Lâm Gia Dụ mím môi khinh thường nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta.

"A a a!"

Lâm Gia Dụ vội vàng che miệng lại, nhỏ giọng nói:

"Nhìn thì ăn cũng ngon đó, thôi thì tui cũng cắn chút chíu chíu vậy."

Ngôn Kỳ nghe thấy tiếng thở mạnh từ xung quanh, cậu vỗ bàn tay Diệp Dương đang sờ trên trán mình:

"Tôi không sao."

Lúc này cậu không hiểu sao lại buồn bực, khi vỗ cũng không khống chế lực nên có hơi mạnh, đập vào xương ngón tay của Diệp Dương một cái "chát".

Diệp Dương im lặng, thu tay về, không để ý tới cậu nữa.

Tiết học đầu tiên kết thúc, Diệp Dương đứng dậy rời khỏi phòng học. Ngôn Kỳ thấy rằng tâm trạng hắn dường như không tốt lắm, vì hắn ấy im lặng suốt cả buổi.

Nghĩ nghĩ, cậu vẫn lấy di động nhắn tin gửi cho Diệp Dương một tin nhắn, hỏi: Bị sao vậy?

Diệp Dương nhắn lại ba chữ: Tránh nghi ngờ.

Đúng 7 giờ tối.

Tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Kịch.

Chu Dĩ Lam cầm một chồng kịch bản dày cộp, hướng dẫn mọi người sắp xếp đạo cụ, sau đó hỏi từng diễn viên chính để xác nhận tiến độ:

"Toa Toa, lời thoại chị học thuộc đến đâu rồi?"

TruyenHD

Hạ Toa, thành viên cũ của câu lạc bộ kịch học lớp 11, cũng là nữ chính được câu lạc bộ kịch lựa chọn lần này - bởi vì cô ấy là người duy nhất trong câu lạc bộ không quan tâm đến Diệp Dương, cô ấy chỉ hâm mộ một người chính là hội trưởng.

Sự cạnh tranh giữa các cô gái khác quá khốc liệt, ai xuất hiện cũng sẽ bị ghen ghét, vì sự hòa thuận trong câu lạc bộ, Chu Dĩ Lam cuối cùng quyết định để cô đóng vai nữ chính.

Kết quả là sáng sớm hôm nay Hạ Toa nhìn thấy bài viết về hot CP trên diễn đàn, nhìn lại kịch bản, cả người đều cảm thấy không ổn.

Hạ Toa kéo Chu Dĩ Lam sang một bên, cố ý tránh mặt Diệp Dương, nhỏ giọng phản đối:

"Sao lại có cảnh hôn nữa! Tôi đóng vai nữ chính lại phải hôn tình địch của mình, đây là chuyện mà con người sẽ làm hả?"

Chu Dĩ Lam vỗ vai cô:

"Không sao đâu Toa Toa, tôi đoán Diệp thần cũng không muốn đóng cảnh này, tụi mình cắt bỏ cảnh này là được."

Hạ Toa bĩu môi:

"Đứa ác ôn nào sửa cái kịch bản này..."

Chu Dĩ Lam: "Hội trưởng Ngôn đích thân sửa."

Hạ Toa: "Sửa hay ghê á, hội trưởng mãi đỉnh, mãi là thần!"

Hạ Toa vỗ tay ủng hộ nhiệt tình.

Chu Dĩ Lam: "..."

Nể thật, tiêu chuẩn kép đạt chuẩn quốc tế.

Sau khi giải quyết xong lời thoại của Hạ Toa, cô lại đi hỏi Diệp Dương.

Diệp Dương dùng bút đen gạc bỏ hàng chữ, rồi đưa lại cho cô:

"Xóa đoạn này."

Đúng như những gì Chu Dĩ Lam nghĩ, là cảnh hôn.

Chu Dĩ Lam vội vàng nói:

"Được, được, đoạn này không cần diễn, chúng ta diễn màn đầu tiên trước đi."

Trang phục thuê rất dễ bị bẩn, trong buổi tổng duyệt họ chỉ trang bị đạo cụ và mặc quần áo của mình.

Bối cảnh đã dựng xong, Chu Dĩ Lam đang định gọi mọi người bắt đầu tập luyện, thì ai đó gõ nhẹ vào cửa.

Hạ Toa mở cửa, một bóng người cao gầy từ trong bóng tối bước ra nơi đang có ánh đèn.

Đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi đồng phục chỉnh tề, cà vạt đen, cổ áo cài khuy nghiêm chỉnh, đường cong chiếc cổ mảnh khảnh.

Cuối cùng là gương mặt điển trai lạnh lùng.

Hạ Toa bị ngơ luôn.

Hai mắt Chu Dĩ Lam sáng lên:

"Hội trưởng! Sao anh lại tới đây?"

Ngôn Kỳ đóng cửa sau lưng lại:

"Đến xem buổi diễn tập của mọi người."

Cậu dừng một chút, trong giọng nói mang theo ý cười hỏi:

"Không chào đón hả?"

"Hoan nghênh hoan nghênh chứ!"

Hạ Toa lập tức kéo một cái ghế đẩu:

"Hội trưởng mau ngồi xuống!"

Ngôn Kỳ nói cảm ơn đang chuẩn bị ngồi xuống.

Hạ Toa: "Chờ chút...!"

Chiếc ghế đẩu này không có tựa lưng, sơ sài quá!

Cô chạy đến bên cạnh kéo một chiếc ghế sô pha màu xanh đậm mềm mại đến trước mặt cậu, vỗ vỗ:

"Hội trưởng ngồi lên đi, cái này mềm nè."

Ngôn Kỳ: "À... được."

Ở một góc khác trong phòng tập, Diệp Dương hơi nhướng mày, bắt gặp ánh mắt của Ngôn Kỳ, liền nhìn đi chỗ khác.

"Lam Lam, lần trước không phải câu lạc bộ dọn dẹp mấy cái ly hả? Để chỗ nào vậy?"

Hạ Toa lay hoay bận rộn pha cho Ngôn Kỳ một cốc cà phê.

Tóm lại, khi buổi diễn tập của câu lạc bộ kịch bắt đầu, Ngôn Kỳ ngồi khoanh chân dài trên ghế sô pha, những ngón tay trắng lạnh đang cầm cốc cà phê, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ, trên đó có khoai tây chiên, bánh quy và chocolate.

Sau đó, cậu biết được bạn gái đầy nhiệt huyết này là nữ chính.

Ngôn Kỳ lấy điện thoại ra gửi cho Diệp Dương một tin nhắn: Nữ chính rất đẹp.

Diệp Dương mở WeChat xem một chút, sau đó khóa màn hình bỏ lại vào túi, tặng Ngôn Kỳ một bóng lưng lạnh lùng.

"Mọi người ơi, ai vào vị trí đó nhé!" Chu Dĩ Lam vỗ vỗ tay.

Ngôn Kỳ để điện thoại lên chiếc bàn thấp, uống cà phê trong tay.

Câu chuyện trong "Giấc Mộng Đêm Hè" diễn ra ở Athens thời Hy Lạp cổ đại, nữ anh hùng Hermia đem lòng yêu chàng trai trẻ Lysander nhưng bị cha cô phản đối.

Cha cô muốn cô kết hôn với một chàng trai khác là Demetrius, và để khiến Hermia tuân theo ý muốn của mình, ông đã thông báo chuyện này Công tước trước ngày kết hôn. Theo luật, nếu Hermia không tuân theo di nguyện của cha mình, cô sẽ bị kết án tử hình, hoặc trở thành một nữ tu sĩ và sống cô độc suốt đời.

Vào đêm trước đám cưới của Công tước, Hermia và Lysander bỏ trốn trong đêm, Demetrius biết tin từ Helena, bạn của Hermia, và họ cùng nhau đuổi vào khu rừng bên ngoài thành phố.

Đồng thời, trong khu rừng đêm giữa mùa hè này, còn có tiên vương, tiên nữ, yêu tinh nghịch ngợm và một nhóm diễn viên đang diễn tập vở hài kịch cho đám cưới của Công tước. Dưới trò đùa của yêu tinh, một loạt những trò hề lố bịch diễn ra, người yêu phản bội, bạn bè đoạn tuyệt.

Kết thúc câu chuyện, hai người yêu nhau cuối cùng cũng kết hôn, mọi người đều chúc phúc.

Do thời lượng có hạn nên các cảnh khác đã được cắt ghép phù hợp, câu chuyện chủ yếu tập trung vào bốn nhân vật chính.

Kịch bản sửa đổi được chia thành ba cảnh: cảnh đầu tiên: sự ép buộc của cha Hermia và trốn thoát.

Cảnh giữa: câu chuyện xảy ra trong rừng trong Đêm mùa hè.

Cảnh cuối cùng: Trong bữa tiệc đám cưới của Công tước, những người có tình đều thành đôi.

Buổi tập đầu tiên của tiết mục diễn ra khá trôi chảy, thỉnh thoảng vẫn quên lời và buồn cười, nhưng đến tháng sau cũng đủ để họ tập đi tập lại để giảm mắc lỗi.

Vấn đề lớn nhất xảy ra ở cảnh giữa___sau khi chạy trốn vào rừng, Lysander ôm Hermia trên tay đi qua những bụi cây gai.

Ngôn Kỳ đã xem bản đầy đủ của vở kịch, đây là cảnh ôm kiểu công chúa, một cánh tay quàng qua đầu gối của nữ chính một cánh tay thì ôm eo, là động tác rất men lỳ.

Nó có thể khiến nhiều người phấn khích reo hò trong buổi biểu diễn chính thức.

Có điều___ Diệp Dương đứng thật lâu, giống như tay của hắn là nam châm, còn Hạ Toa là nam châm cùng cực nên đẩy nhau, bọn họ làm cách gì cũng không thể chạm vào nhau được.

Hạ Toa nhìn Ngôn Kỳ đang đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy tình địch của mình đang cố ý làm xấu mặt cô trước hội trưởng, cô vỗ vỗ eo, tức giận nói:

"Eo của tui là cục lửa làm ông bỏng tay hả? Nó cũng không mọc mỏ dài để cắn ông."

Ngôn Kỳ suýt sặc cà phê.

Cảm giác cáu kỉnh lúc sáng lại dâng lên, cậu véo nhẹ tuyến thể sau gáy mình, phát hiện không thể tự khống chế tin tức tố được nữa.

Ngôn Kỳ dám khẳng định kỳ nhạy cảm đầu tiên của cậu tới rồi.

Bây giờ nó chỉ là những triệu chứng cơ bản, nửa đêm nó còn có thể nghiêm trọng hơn.

Cậu giơ tay liếc nhìn đồng hồ, mới chín giờ, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc buổi diễn tập.

Ngôn Kỳ muốn đợi Diệp Dương trở về ký túc xá cùng nhau, cho nên không có trực tiếp rời đi, cậu đứng dậy đi toilet tiêm thuốc ngăn ngừa để cản lại tin tức tố tiết ra ngoài.

Buổi diễn tập đang bị bế tắc.

Thấy Ngôn Kỳ rời đi, Diệp Dương trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi, vấn đề không phải ở cậu."

Hạ Toa ngơ ngác.

Thấy vậy, Chu Dĩ Lam vội vàng nói:

"Mọi người nghỉ ngơi trước đi, từ từ tập tiếp."

Diệp Dương nhíu mày, đi tới ghế sô pha vừa rồi Ngôn Kỳ ngồi.

Hạ Toa còn đắm chìm trong ảo giác Diệp thần nói xin lỗi với cô, cô nhìn bóng lưng hắn buột miệng hỏi:

"Không phải vấn đề do tui vậy do cái gì?"

Diệp Dương không trả lời, bưng cốc lên uống một hớp cà phê.

Cái đó là do cô đã pha cho hội trưởng, thậm chí hội trưởng còn từng uống!

Hạ Toa tức giận đến muốn nhảy dựng lên, còn chưa kịp nổi nóng, sau lưng cô đã truyền đến một tiếng hét!

Còn có tiếng kính vỡ chói tai.

Cô quay đầu nhìn ra phía cửa sổ.

Cửa sổ có một cái lỗ lớn do bị gậy bóng đập xuyên qua, một cánh tay luồn vào lỗ, kéo lưới cửa sổ qua, cửa sổ bị đẩy ra hoàn toàn.

Một nam sinh đầu đinh đặt bàn tay lên bậu cửa sổ, mở cửa sổ bước vào.

Có mười hai hay mười ba người gì đó đứng phía sau cậu ta, tất cả đều cao lớn vạm vỡ, hầu hết họ đều cầm gậy bóng chày trên tay, còn có hai hoặc ba người đang cầm gạch.

Chu Dĩ Lam đứng gần nhất, ngơ ngác nhìn họ nói:

"Bên kia có cửa, không khóa."

Nam sinh tóc đầu đinh đưa tay sờ sờ mái tóc xanh trên đầu, dùng lưỡi đẩy má trong, tàn bạo vung cây gậy trong tay.

"Ầm."

Bối cảnh và đạo cụ bị đập nát.

"Này, đắt lắm đó..."

Chu Dĩ Lam còn chưa nói xong đã bị Diệp Dương túm lại đẩy về sau:

"Trốn đi, đừng ra đây."

Hạ Toa vương tay kéo Chu Dĩ Lam vào sau bức màn hậu trường.

Mấy nam sinh trong câu lạc bộ kịch nhìn nhau thất thần.

Họ không giỏi đánh nhau, mà bên kia còn cầm theo vũ khí.

Nhưng họ không thể để Diệp thần một mình đánh với mười, đúng không?

Trong lúc họ đang do dự, Diệp Dương cởϊ áσ khoác ném trên mặt đất, nhẹ giọng nói:

"Không liên quan đến mấy người, trốn đi."

Hắn mặc một chiếc áo gile màu đen bên trong, đường nét cánh tay linh động săn chắc, cơ bắp tràn đầy sức bật.

Mấy Omega phía sau tấm màn kích động tột độ, vội vàng che miệng lại, ngăn không cho mình hét lên.

Đầu đinh nhếch mép cười:

"Ê, Lục Nhất Thành nói tin tức tố của mày rất đáng sợ, đúng không? Vậy thì phóng ra cho bố mày ngửi thử đi."

Diệp Dương nhướng mi.

Mấy thằng côn đồ này biết chắc vì có Omega ở đây, trong không gian nhỏ như vậy hắn sẽ không phóng tin tức tố ra.

Một lũ hèn.

Diệp Dương nhặt bừa một món đạo cụ trong dàn bối cảnh lên, đang định ra tay. Cửa phòng học bị đẩy ra, cánh cửa đập vào hai bên.

Nhìn thấy người tiến vào, đám côn đồ đều sửng sốt, thấp giọng nói:

"Đây không phải là hội trưởng Hội Học Sinh sao? Sao nó lại ở chỗ này?"

Tên đầu đinh xắn tay áo để lộ cơ bắp trên cánh tay, bước đến chỗ Ngôn Kỳ chỉ chỉ vào cậu:

"Người của Hội Học Sinh đúng không? Tốt nhất đừng có xía mũi vô chuyện người khác, không thôi tao coi mày với nó là đồng bọn, gom lại đánh một lượt."

Mặt Ngôn Kỳ không cảm xúc, nhặt một cái đèn ống dưới đất đập thẳng lên đầu gã.

Đỉnh đầu đau đớn khiến tên đầu đinh ngu người, chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy hội trưởng Hội Học Sinh đứng đối diện vung chân đá tới.

Đôi chân kéo theo một luồng gió, có thể nhận ra nó mang theo một sức mạnh khủng bố như thế nào.

Tên đầu đinh bị đá vào tường, nội tạng của gã đau giống như bị xé rách, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Hạ Toa trốn sau bức màn hét lên:

"A a! Hội trưởng đẹp trai chết đi được! Sao cậu ấy lại đẹp trai đến thế! Tui chớt đây!"

Ngôn Kỳ cười lạnh một tiếng, ném ống đèn đi, cúi đầu nhặt một cái ghế, tùy ý nới lỏng cà vạt:

"Thật trùng hợp, tôi và cậu ta là đồng bọn."