“Thần tiên tỷ tỷ đi phỏng vấn thế nào rồi?”
Nhâm Xử An:?
Nhóc con Quý Hưng đang nói sang chuyện khác đúng không? Tuổi còn nhỏ, lại rất ít giao tiếp với người khác, không ngờ là vẫn có thể làm được điều này.
Rõ ràng cô biết là Quý Hưng cũng chỉ là nói sang chuyện khác, nhưng bởi vì đây là lần đầu Quý Hưng chủ động quan tâm mình, Nhâm Xử An vẫn rất ngoan ngoãn trả lời Quý Hưng.
Cô không tiếp tục hỏi Quý Hưng những vấn đề ở trường mà đàng hoàng trả lời tình huống cuộc phỏng vấn của bản thân, “Cuộc phỏng vấn cũng không đến nỗi tệ, nhưng xảy ra chút vấn đề nhỏ, có khả năng là tôi đã không cẩn thận đắc tội ai đó, cho nên cũng không biết là có thể qua phỏng vấn hay không nữa.”
Cô xem Quý Hưng chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong trò chơi, lúc Nhâm Xử An nói những chuyện này, cô cũng không giấu diếm một chút nào.
Quý Hưng mở miệng, hỏi: “Nếu như không vượt qua phỏng vấn thì sao?”
Câu hỏi này khiến Nhâm Xử An có cảm giác rất quen thuộc. Cô ngẩn người, nhận ra rằng trong buổi phỏng vấn hôm nay, Quý Lan cũng hỏi cô một câu tương tự câu hỏi này – nếu hôm nay phỏng vấn thất bại, cô sẽ làm gì?
Cô đã trả lời Quý Lan: “Tôi sẽ đi theo sau Quý Lan để hỏi bản thân thiếu sót ở điểm nào?” Một mặt để cô thể hiện sự kiên trì của mình, mặt khác… cô cũng thực sự nghĩ như vậy.
Người ta luôn nói rằng: Kết quả không quan trọng, quá trình mới quan trọng.
Mà Nhâm Xử An lại cho rằng, nếu như thất bại mà không biết được nguyên nhân bản thân thất bại, thất bại như vậy thì quá trình cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ có cách hiểu được bản thân thiếu sót ở đâu và thiếu cái gì, thất bại như vậy mới có tác dụng.
Cô nghĩ rằng có lẽ Quý Hưng đang gặp rất nhiều khó khăn ở trường nên cậu muốn hỏi cô sẽ làm gì nếu gặp thất bại: “Nếu như không vượt qua phỏng vấn, tôi liền đi theo sau hỏi người phỏng vấn tôi cho đến khi hỏi được bản thân thiếu sót ở đâu, thiếu cái gì. Biết được bản thân mình thiếu sót ở nơi nào rồi tôi sẽ nỗ lực để hoàn thiện thiếu sót đó, dù sao tôi cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc. Nếu như giữa đường mà bỏ cuộc, thì không bằng ngay từ đầu đã không chọn.”
Sau khi giải thích các nguyên tắc sống cho nhóc con trong trò chơi, Nhâm Xử An cảm thấy mình như người cố vấn cuộc sống, cảm giác thành tựu không thể giải thích được.
Người con trai bé nhỏ trong màn hình sau khi nghe cô nói xong, trong nháy mắt trở nên trầm ngâm. Lúc sau, lông mày của cậu cụp xuống một chút, rất hiếm khi thể hiện biểu cảm xấu hổ.
Nhâm Xử An không chạm vào màn hình, nhưng khuôn mặt của cậu bé tự động được kéo lại gần hơn, gần đến mức hận không thể để cho Nhâm Xử An có thể nhìn thấy từng sợi lông mi cong và nhếch lên của cậu.
Nột tâm so với bạn đồng trang lứa thì trưởng thành hơn một chút. Cậu mở miệng, nhếch môi vài cái rồi nghẹn ngào: “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi… trượt kỳ thi vào trường trọng điểm?”
…
Đối với Quý Hưng, cậu đã quen với cách nhìn khinh thường của người khác. Cho nên đối với thái độ của giáo viên và bạn học trong trường, cậu tuy rằng không thể nói là không đau, không ngứa, nhưng trong lòng chỉ thỉnh thoảng khó chịu, thật sự không thể làm cậu gục ngã. Điều duy nhất đang đè nén trong lòng khiến cậu gần như tắt thở, đó là hơn một tháng nay cậu không hề tiến bộ gì trong việc học.
Cậu sống ở thị trấn nghèo và khó khăn này từ khi còn là một đứa trẻ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người giàu có, cậu không biết cuộc sống tốt đẹp là gì, cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cậu muốn thoát ra khỏi thị trấn nghèo nơi cậu sinh ra và lớn lên, cố gắng học một cái nghề thay vì chỉ làm một số việc vặt, ăn ở đây, sống trong sự chán ghét, và chờ chết.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc thoát khỏi môi trường khủng khϊếp này thông qua việc học. Một khi ý tưởng đã được gieo vào trái tim như một hạt giống, nó sẽ nhanh chóng phát triển thành một cây đại thụ che trời, sẽ khó mà bị lãng quên. Tận sâu trong đáy lòng là khát vọng, khát vọng bản thân có thể được rời khỏi đây và sống một cuộc đời mới.
Lần đầu tiên Quý Hưng biết được cảm giác khao khát là gì. Mong muốn đạt được nó, hận bản thân không thể trong một ngày tiếp thu hết tất cả các kiến thức.
Nhưng khoảng cách giữa mong muốn và thực tế là quá lớn.
Quý Hưng không dám nói thẳng “Điểm của tôi quá kém.” Loại chuyện như vậy, cậu sợ thần tiên tỷ tỷ đã ngấm ngầm giúp đỡ cậu, chê điểm của cậu quá kém rồi bỏ rơi cậu.
“Điểm bài kiểm tra thấp là chuyện bình thường, khác với giao tiếp giữa con người với con người. Giao tiếp giữa con người với con người có rất nhiều điều không chắc chắn, bởi vì lòng người không thể đoán trước, nhưng nghiên cứu và kiểm tra lại rất đơn giản. Miễn là em không có vấn đề gì về chỉ số IQ và nếu em chăm chỉ, em có thể sẽ có kết quả tốt. Vì vậy, em cứ yên tâm học tập, đừng lo lắng nhiều.” Một âm thanh máy móc quen thuộc phát ra trong không khí, khiến mọi thứ trở nên đơn giản.
Trong khoảnh khắc đó, mũi của Quý Hưng cay cay, cậu rất muốn yếu đuối mà khóc lên – nhưng cậu không thể làm được điều đó.
Kiến thức trước kia không thể bổ sung, kiến
thức sau này lại càng không thể hiểu được. Giáo viên và bạn học cũng không muốn giúp đỡ cậu, kiến
thức mà cậu không biết giống như một quả cầu tuyết, càng ngày càng lăn, những sơ hở trước đây càng ngày càng khó bù đắp.
Mong muốn rời khỏi thị trấn dựa trên điểm số khiến Quý Hưng muốn nói thẳng “Tôi không học được.”.
Nhưng lời nói như mắc kẹt trong cổ họng, dù thế nào cũng không nói ra được.
…
Trong khu tìm kiếm Weibo nhập ba chữ “Nhâm Xử An”, muốn tìm kiếm một số thông tin về Nhâm Xử An.
Nhưng không ngờ anh sẽ trực tiếp nhìn thấy tấm hình gương mặt lạnh lùng của bản thân. Hô hấp của Quý Lan ngưng trệ trong giây lát. Anh không ngờ bản thân lại vô tình tiếp xúc với “Nhâm Xử An” trên mạng xã hội. Thực tế thì anh đã gặp Nhâm Xử An.
Quý Lan – người chưa bao giờ chú ý đến các bình luận trên mạng xã hội, lần đầu tiên đọc toàn bộ nội dung của các tài khoản công khai. Hơn thế nữa, anh thậm chí còn lướt qua một số bình luận của cư dân mạng.
Trong đoàn làm phim, cô cùng một số diễn viên khác mắc lỗi, cô còn bị cư dân mạng chửi bới suốt ngày trên mạng, công ty cũng không làm gì cả… Trong một thời gian ngắn, cơ bản tình hình hiện tại của Nhâm Xử An anh đã nắm rõ.
Nếu muốn tải video đã quay trong buổi thử giọng lên đĩa đám mây thì phải đợi một lúc.
Không thấy video Nhâm Xử An thử vai nên Quý Lan đã tìm một số bộ phim truyền hình do cô đóng, tua đi tua lại để tìm bóng dáng của cô. Sau nửa giờ, ngay cả hình ảnh cá nhân cũng không có.
Cảnh quay… ít như vậy sao? Quý Lan cau mày.
Trợ lý Tiểu Tống bưng nước ấm tới, ánh mắt vô tình quét qua máy tính bảng trên bàn, nhìn thoáng qua liền nhận ra Quý Lan đang tìm gói biểu cảm “Cho ngươi cái ánh mắt, ngươi cảm thụ một chút”, đột nhiên tay anh ta run lên, suýt chút nữa đổ lên máy tính bảng.
Anh ta không dám xem nội dung tìm kiếm cụ thể của Quý Lan mà đặt cốc nước trên tay xuống bàn.
“Anh ơi, anh sao vậy? Đột nhiên anh lại tìm kiếm mấy cái hot search này?” Tiểu Tống ngập ngừng hỏi, quan sát biểu hiện của Quý Lan.
Không bình thường! Hoàn toàn không bình thường!
Dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Quý Lan, cuộc sống của Quý Lan không hề có bất cứ thứ gì khác ngoài công việc. Ngoài diễn xuất, kịch bản và những việc không thường xuyên, Quý Lan sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì khác. Quý Lan chưa bao giờ để ý đến những tin tức thật thật giả giả trên mạng xã hội.
Tiểu Tống thậm chí còn nghĩ nên đem sự việc này ghi chép lại, sau đó báo cho người đại diện của anh ta là Đoạn Tranh Vanh mới được, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng biết mà chuẩn bị tâm lý trước.
Đúng như Tiểu Tống dự đoán, Quý Lan chỉ liếc nhìn anh ta nhưng không trả lời, sau đó cụp mắt xuống im lặng.
Tin tức này là về Nhâm Xử An. Nhớ lại phản ứng của Quý Lan lúc thử vai, Tiểu Tống cảm thấy Quý Lan chủ động đọc những tin tức này trên Weibo, hẳn là vì diễn viên tên Nhâm Xử An. Không biết dũng khí từ đâu mà ra, Tiểu Tống híp mắt lại, “Anh, anh đọc Weibo… là bởi vì
Nhâm Xử An sao?”
Khi được hỏi về “Nhâm Xử An”, trong lòng Quý Lan giật nảy lên. Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, giọng nói trầm trầm: “Diễn xuất của cô ấy cũng không tệ.”
Tiểu Tống:?
Anh, không phải là anh đã bỏ đi mà không xem Nhâm Xử An phỏng vấn à?
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, video quay thử đã được tải lên và gửi lên đĩa đám mây.
Tiểu Tống biết Quý Lan sắp bắt đầu công việc nên rời khỏi phòng mà không nói gì.
Quý Lan bật máy tính, hơi nhíu mày và bắt đầu xem video. Lẽ ra nên bắt đầu xem Nhâm Xử An, nhưng không hiểu tại sao, anh luôn có cảm giác ngượng ngùng với cô, thậm chí khi xem video thử vai của cô, anh đã không đủ can đảm để mở nó ngay lập tức.
Giống như cảm giác được ở gần quê hương, anh bị ảnh hưởng về mặt tình cảm mà cô mang đến, nhưng đồng thời anh lại chống lại việc gần gũi với cô.
Căn phòng lấy hai màu chủ đạo là đen và trắng, tay Quý Lan đặt trên phím cách của máy tính xách tay.
Anh đã xem hết video của những người khác, chỉ còn lại Nhâm Xử An.
Anh chỉ cần gõ nhẹ ngón tay là có thể mở video. Sau khi xoa ngón trỏ và ngón cái với nhau vài lần, Quý Lan mím môi, và cuối cùng hạ ngón tay ấn xuống.
Trên màn hình máy tính, video bắt đầu phát.
Gương mặt chỉ gặp qua một lần nhưng đã in sâu vào tâm trí anh hiện ra trước mắt, rất có tinh thần. Quý Lan đưa một tay lên miệng, che đi đôi môi mỏng đang mím chặt của anh.
Nhâm Xử An diễn rất hay.
Trước đó, Quý Lan đã nói với Tiểu Tống là diễn xuất của cô rất tốt, đó là để che đậy cảm giác chột dạ xuất hiện đột ngột trong lòng.
Bây giờ có vẻ như anh đã đúng khi nói điều đó.
Quý Lan nhìn đôi mắt buồn và yếu ớt trong video, lắng nghe cẩn thận từng câu thoại.
Anh xem đi xem lại video này nhiều lần. Có thể là anh đã bị ảnh hưởng bởi Nhâm Xử An khi còn nhỏ. Anh là người cực kỳ thích diễn xuất, ngay cả đạo diễn cũng phàn nàn về việc bị anh “soi mói”, nhưng khi xem video thử vai của Nhâm Xử An vào lúc này, anh thực sự cảm thấy tuy cô là diễn viên mới ra trường chưa lâu nhưng kỹ năng diễn xuất đã khá tốt.
Phần diễn không quá cầu kỳ, nhưng phong thái và ngôn ngữ cơ thể vừa phải, kết hợp lời thoại không thể phát hiện ra bất kỳ vấn đề lớn nào.
Điều quan trọng nhất là nó có thể khiến người ta nhập tâm và cảm nhận được những cảm xúc mạnh mẽ gần như tràn màn hình.
Đây là một hạt giống tốt.
Giữa lông mày luôn lạnh lùng của anh, chợt xuất hiện một tia dịu dàng.
Không hổ là…
Không hổ là thần tiên tỷ tỷ.