Nàng ta là tiểu điện hạ!
Thân phận này, ở Nam Tấn chính là đại diện cho Nữ hoàng tương lai.
Nhưng Sở Vi Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng, nàng ta đường đường là tiểu điện hạ dưới một người và trên vạn người, vậy mà lại bị mất mặt trước mọi người!
“Ta gϊếŧ ngươi!”
Nàng ta thật sự điên rồi, có đánh thắng được hay không cũng không quan tâm, cứ muốn xông tới.
Nam Dương nhìn nàng ta hồi lâu, nếu Sở Vi Vân dám xông tới, Nam Dương cũng không ngại đá nàng ta đá như một con chó!
Tiểu điện hạ phế vật như vậy, nàng ta căn bản không để vào mắt.
“Tiểu điện hạ, không được!” Nhờ Hàn Thượng cung và Trương Nham phản ứng kịp thời, mới kéo được Sở Vi Vân ra trong lúc Nam Dương đang định giương chân.
Hàn Thượng cung lo lắng nói: “Tiểu điện hạ, Trưởng công chúa là hoàng cô của người, là trưởng bối, người không được vô lễ!”
“Ta là tiểu điện hạ cao quý, nàng ta lại dám đánh ta! Nàng ta đánh ta!”
Sở Vi Vân vừa khóc lóc vừa ầm ĩ, giận dỗi đến mức mất cả hình tượng.
“Ta muốn gϊếŧ nàng ta! Ta sẽ gϊếŧ nàng ta!”
"Các ngươi có nghe thấy không? Vị tiểu điện hạ này chẳng những mắng bổn cung là tiện nhân, còn muốn gϊếŧ bổn cung! Bổn cung mắc đại tội không thể không chết sao?” Thanh âm của Nam dương rất lớn, rất nhanh đã lan truyền khắp quảng trường.
“Bất quá bổn cung chỉ muốn dạy dỗ vãn bối không hiểu chuyện, đây là tử tội sao?”
Mọi người cúi đầu, không dám thở mạnh.
Sở Vi Vân tức giận đến mức suýt méo miệng!
Nam Dương đánh người, vậy mà lại còn đúng tình hợp lý!
Nam Dương đã quên Sở Vi Vân nàng ta là ai rồi phải không? Nàng ta là Nữ hoàng bệ hạ tương lai của Nam Tấn!
“Ta gϊếŧ…”
“Tiểu điện hạ, đủ rồi!” Hàn Thượng cung quát một tiếng, thô bạo kéo nàng ta trở về!
Sở Vi Vân không cẩn thận, suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất.
Thật vất vả lắm mới đứng vững được, nàng ta không thể tin mở to mắt nhìn Hàn Thượng cung: “Ngay cả ngươi cũng…”
“Tiểu điện hạ, bệ hạ phái ta tới đây, là để tiễn đại quân của người ra khỏi thành!”
Sắc mặt Hàn Thượng cung tái nhợt, nếu như nàng ta không phải nữ nhi của Nam Tinh, bà ấy thật sự sẽ gϊếŧ chết nàng ta!
Nhất định sẽ gϊếŧ chết nàng ta!
Đây thật sự là nỗi ô nhục của hoàng tộc!
Khi đại quân xuất phát, nàng ta không chịu cưỡi ngựa, cả ngày bực dọc khó chịu, khóc lóc ầm ĩ, nàng ta không cảm thấy xấu hổ sao?
Từ khi Nam Tấn khai quốc đến nay, chưa từng có tiểu điện hạ nào thấp kém như vậy!
Quả thật là phế vật!
Hàn Thượng cung lạnh lùng nói: “Tiểu điện hạ, mời lên ngựa! Dẫn dắt đại quân ra khỏi thành!”
“Ta…” Chẳng lẽ, mối thù bị tát vào mặt này, cứ như vậy mà bỏ qua sao?
“Trừ khi, người không muốn làm tiểu điện hạ nữa!” Hàn Thượng cung nghiến răng nói.
Không làm tiểu điện hạ…
Sở Vi Vân sửng sốt một chút, trong lòng chợt lạnh.
Chuyện nàng ta được Sở Ngạn đánh tráo, rất nhanh thôi bên phía hoàng tộc nước Sở sẽ biết chuyện này.
Nước Sở, nàng ta nhất định không thể trở về.
Nếu không ở lại Nam Tấn làm điện hạ, nàng ta khó có thể sống sót.
Liếc mắt nhìn về phía Nam Dương, mặc dù Sở Vi Vân tức giận muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn dắt ngựa thận trọng leo lên.
Cái tát vào mặt này, sau này nàng ta nhất định phải trả gấp mười lần!
Ngay khi nàng ta sắp chấp nhận số phận của mình, Sở Vi Vân nhìn chằm chằm về hướng Nam Dương, đột nhiên nhìn thấy nam nhân đứng sau lưng nàng ta.
Hắn ta một thân bạch y, khí chất xuất chúng.
Quan trọng nhất là! Sở Vi Vân biết hắn ta và Sở Khuynh Ca có quan hệ!
Đáy mắt xoẹt qua một chút vui mừng, Sở Vi Vân đột nhiên ngừng tức giận và cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại.
Nàng ta nhìn Hàn Thượng cung, lần này tuyệt đối không được phép từ chối: “Nghe nói y thuật của Tam hoàng tử rất cao siêu, hiện giờ bổn cung cần một vị thầy thuốc bên cạnh.”
“Tiểu điện hạ?” Hàn Thượng cung sửng sốt, bà ấy quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Bạch.
Mộ Bạch khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân cười lạnh nói: “Ta muốn Tam hoàng tử cùng ta xuất chinh, nếu như Trưởng công chúa không đồng ý, vậy đi bái kiến Hoàng tổ mẫu, để Hoàng tổ mẫu định đoạt đi!”