Sau hai nén nhang, Phong Dạ Ly đi ra khỏi gian phòng.
Khuôn mặt lạnh như băng trước sau như một, chỉ là nhiều hơn vài phần rét lạnh so với trước đây.
Sở Khuynh Ca đi phía sau hắn, nhìn qua có hơi suy yếu.
Có điều, đôi mắt to ngập nước vẫn một mực nhìn chằm chằm mặt đất, dường như ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn một cái cũng không có.
Quả thật, quá mất mặt.
Nàng thật sự còn cho rằng bản thân đang cứu người, vì thế đã liều mạng kéo… Không phải, phải gọi là nhổ!
Ai mà biết được!
Ai biết được cái tên sắc dục này… Quỷ, sáng sớm mà ý chí chiến đấu đã dâng trào, rốt cuộc là có bao nhiêu hứng thú chứ?
Thật sự không liên quan đến nàng, nàng mơ mơ màng màng ngủ, làm sao có thể phân biệt rõ ràng được chứ.
Người phía trước bỗng nhiên dừng lại, Sở Khuynh Ca vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Một cái sơ sẩy, rầm một tiếng trực tiếp đυ.ng phải lưng của hắn.
Vô cùng, cứng rắn!
Đau chết mất!
Mũi đau, ngay cả đầu cũng choáng váng, chân mềm nhũn muốn ngã xuống.
Phong Ly Dạ quay đầu lại, đỡ nàng: “Còn muốn giả chết? Vừa rồi không phải rất hăng hái sao?”
Sở Khuynh Ca cố gắng đứng vững, gương mặt đỏ bừng lên!
Mới vừa rồi nàng có tinh thần là bởi vì nàng cho rằng nàng thật sự đang cứu người!
Cứu người! Còn có thể không dùng hết sức lực từ lúc được sinh ra sao?
Nhưng nàng không dám nói ra những lời này, nếu không mặt mũi của nàng để ở đâu chứ?
“Ta có hơi khó chịu.” Nàng thật sự không phải là đang giả chết.
Thật đấy.
Đôi môi mỏng của Phong Ly Dạ khẽ mím, mặc dù nhìn thoáng qua hắn giống như đang trách móc.
Nhưng vẻ mặt tái nhợt của nàng sẽ khiến hắn đau lòng.
“Không có xe ngựa, sợ sao?” Hắn nghiêm túc hỏi: “Nếu như…”
“Sợ cái gì? Hoàn cảnh khắc nghiệt hơn cũng đã thấy.” Sở Khuynh Ca biết lần đi xuất chinh này gian khổ đến mức nào.
Ngược lại ánh mắt Phong Ly Dạ chợt lóe lên sự hoang mang: “Hoàn cảnh ác liệt hơn?”
Nàng thân là công chúa một nước, từ khi sinh ra đã ở trong cung, cả cuộc đời nàng sống trong nhung lụa.
Nàng có thể biết được cái gì?
Nhưng Sở Khuynh Ca đã nói như thế, cho nên hắn không hề hoài nghi lời nói của nàng.
Chỉ là, kinh nghiệm của nàng đến từ đâu?
Biên giới Bắc Lan ở phía Bắc Nam Tấn, mặc dù bên ngoài biên giới có một mảnh xanh hóa, nhưng xa hơn mảnh xanh hóa đó chính là một mảnh đất vàng.
Nhất là bây giờ đã sắp vào đông, gió lớn thu đông thỉnh thoảng thổi tới đều sẽ mang đến một trận bão cát.
Một đường từ Tấn Thành đi qua, hoàn cảnh vô cùng ác liệt.
Rất nhiều nơi xe ngựa căn bản là không thể qua được.
Ngay cả những người vận chuyển lương thực quân nhu cho bọn họ đều là xe ba bánh kín mui, một loại xe vận chuyển linh hoạt thuận tiện hơn xe ngựa.
Người không thể ngồi.
So với lần xuất chinh trước, điều kiện kém hơn một trời một vực.
Cho nên, khi biết lần xuất chinh này ngay cả một chiếc xe ngựa đàng hoàng cũng không có, Sở Vi Vân thiếu chút nữa đã ngất đi.
“Làm sao có thể không có xe ngựa? Nếu không có xe ngựa thì ta phải làm sao bây giờ? Ta sẽ ngồi ở đâu?”
Đường xá xa xôi như vậy, nếu không ngồi xe ngựa, chẳng lẽ muốn nàng ta giống như những tên nam nhân thô bỉ kia, ngồi trên lưng ngựa sao?
Nhất là khi nàng ta nhìn thấy trong đại quân vậy mà thật sự có nữ binh ngồi trên lưng ngựa với tên nam nhân thô bỉ, nàng ta dường như muốn phát điên lên!
“Ta không muốn! Ta tuyệt đối không thể giống như bọn họ!”
Ánh nắng mặt trời sẽ làm rám làn da trắng mịn của nàng ta, sẽ làm cho khuôn mặt của nàng ta xuất hiện những đốm khó coi!
Nói chung! Không được! Nàng ta tuyệt đối không đi!
Lần này theo quân xuất phát, người cho Sở Vi Vân làm phó tướng là nữ quan Trương Nham.
Nghe nàng ta nói như vậy, Trương Nham bước nhanh tới, dịu dàng nói: “Tiểu điện hạ, nữ tử hoàng tộc Nam Tấn chúng ta đời đời đều là anh hùng trên lưng ngựa! Giục ngựa đi về phía trước, không chỉ thuận tiện còn tiết kiệm thời gian, là cách nhanh nhất.”
“Nhưng mà, không thoải mái mà!” Sở Vi Vân sắp khóc.
Cách đó không xa, Hàn Thượng cung chậm rãi đi tới: “Tiểu điện hạ, người bực dọc chuyện gì vậy?”