“Thế tử gia!” Người trong phòng ăn lập tức hành lễ.
Phong Ly Dạ vẫy tay, mọi người mới dám đứng lên.
Rõ ràng Sở Khuynh Ca trông thấy các cô nương, bất kể là phụ nhân lớn tuổi hay là tiểu nha đầu trẻ tuổi, ai ai cũng nhìn nam nhân này, nhìn đến nỗi mặt đỏ tới mang tai.
Thậm chí quên cả công việc trên tay!
Nàng lập tức nhắc nhở: “Đừng dừng lại, nước thuốc sẽ bị cạn!”
Mọi người sợ hết hồn, lúc này mới vội vàng tiếp tục công việc đang làm.
Sở Khuynh Ca có phần bực mình, liếc mắt lườm Phong Ly Dạ đầy oán hận.
Đánh giặc xong trở lại thì nên đi về nghỉ ngơi, đến chỗ này gây ảnh hưởng quân đoàn nữ tử của nàng làm cái gì?
Lớn lên có một khuôn mặt yêu nghiệt như vậy, đúng là làm hại nước hại dân.
“Thế tử gia không có chuyện để làm sao?”
Cửu Công chúa nói vậy làm cho Tri phủ và những người khác tức khắc cảm thấy lạnh sống lưng, bị dọa sợ.
Tri phủ nơm nớp lo sợ nói: “Thế, Thế tử gia, vi thần phải, phải chỉ đạo mọi người nấu, nấu thuốc, cho nên không, không thể nghênh đón Thế tử gia ở cửa thành, mời, mời…”
Phong Ly Dạ vung tay lên, nghe hơi phiền phức.
Tri phủ lui sang một bên, ánh mắt của Thế tử gia vẫn luôn dừng trên người Cửu Công chúa, rõ ràng là tới nơi này vì Công chúa.
Xảo Nhi cũng phát hiện ra điểm ấy, lẽ nào, Thế tử gia đánh giặc xong trở lại liền muốn tụ họp với công chúa?
Thế tử gia cũng có cảm tình đối với công chúa nhà bọn họ!
Xảo Nhi vô cùng kích động, lập tức kéo nhè nhẹ tay áo của Sở Khuynh Ca.
“Công chúa, Thế tử gia chiến đấu ác liệt cả đêm, bây giờ nhất định đã đói bụng rồi, không bằng công chúa hãy dùng bữa cùng Thế tử gia trước đi!”
Hiện tại chính là lúc ăn bữa sáng.
Ăn bánh bao gì chứ? Quay về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo, dùng bữa thật ngon chẳng tốt hơn sao?
Xảo Nhi đoạt lấy bánh bao trong tay của Sở Khuynh Ca, đẩy nàng ra trước mặt Phong Ly Dạ.
Sở Khuynh Ca nhíu nhẹ mày, Xảo Nhi này, sau khi trải qua đêm qua lại càng thêm càn rỡ.
Đã không còn sợ nàng như trước kia nữa rồi!
Thật là, thân thiết một chút là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Người này dám đẩy mình về phía Phong Ly Dạ, lá gan lớn rồi sao?
Tuy nhiên, càng đến gần nam nhân trước mắt lại càng có thể thấy rõ ràng toàn thân bụi bặm kia.
Đặc biệt là trên mũ giáp còn dính từng mảng máu lớn.
Nhìn sắc mặt của hắn không giống bị thương, như vậy, chắc chắn vết máu này là của kẻ địch.
Tóm lại là một tướng quân tốt vì dân vì nước!
Vậy nên, lúc này bảo hắn trở về nghỉ ngơi thật tốt là chuyện mà mỗi người dân nước Sở đều nên làm.
Sở Khuynh Ca cố gắng thuyết phục bản thân quên chuyện hắn làm mình nhục nhã đêm qua.
Tạm thời!
Suy nghĩ cho đại cuộc, nên bảo hắn đi về nghỉ ngơi trước, không biết lúc nào lại cần phải ra thành chiến đấu đâu.
“Ly Thế tử, ngươi ở nơi này, mọi người đều không dám tiếp tục làm việc.”
Nàng quay đầu liếc nhìn, không ngoài dự đoán, các cô nương vẫn còn đang e thẹn ủ ê, ai dám vung tay nhấc chân làm việc?
“Được, về phòng rồi nói tiếp.” Phong Ly Dạ xoay người đi ra cửa.
Trong khoảnh khắc xoay người lại, ngay cả bản thân cũng có phần ngạc nhiên.
Về phòng, về phòng của ai?
Hai người bọn họ, ngoại trừ đêm thành thân đó, nữ nhân này bỏ thuốc hắn, làm chuyện tốt với hắn.
Sau đó chưa từng chung chăn gối nữa, ngay cả ngày thường cũng đều không ở cùng một chỗ.
Các cô nương nghe thấy hai chữ “về phòng” này, càng thêm xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.
Sở Khuynh Ca cũng bị sững sờ một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, đi theo hắn rời khỏi phòng ăn.
Ra khỏi cửa, bầu không khí liền có phần lúng túng.
Phong Ly Dạ nói về phòng, rốt cuộc là về phòng của ai?
Hắn ngoảnh đầu lại, nhìn nàng một cách hờ hững, khuôn mặt dính vết máu, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào.
Đang định nói gì đó, từ không xa phía sau truyền đến một giọng nói nũng nịu: “Dạ ca ca, cuối cùng chàng cũng trở lại, Vân nhi đã rất lo lắng!”