Lúc này đại quân vừa trở lại thành, sắc trời cũng đã dần sáng. Sở Khuynh Ca vậy mà không có ở trong phòng.
Đêm qua nàng đã cùng đám binh sĩ đối phó với đám người bay Bắc Tần trên tường thành. Lúc này không ở trong phòng nghỉ ngơi còn làm gì? Phong Li Dạ tự hỏi tại sao bản thân mình lại lo lắng như vậy?
Bình thường xuất trận trở về, hắn sẽ quay về nghỉ ngơi thật tốt, nhưng sau khi trở về thành nghe tin Sở Khuynh Ca dẫn binh ứng chiến, không còn chút buồn ngủ, mệt mỏi. Hắn muốn gặp nữ nhân đó. Không thể giải thích được, nóng lòng muốn gặp “Cửu công chúa trong phủ đệ của tri phủ”.
Tin tức của Phong Tảo khiến Phong Li Dạ vừa xuống ngựa đã nhảy lên ngựa ngay lập tức. Quay đầu ngựa, rời khỏi phủ tướng quân, cưỡi ngựa đến phủ đệ của tri phủ.
Phong Tảo chỉ có thể nhanh chóng lên ngựa, theo sát phía sau. Trong phủ đệ của tri phủ, Sở Khuynh Ca lại không có ở trong phòng.
Cả đêm nàng không ngủ, nghe nói đang ở sân sau phủ đệ tri phủ.
Phong Li Dạ bước vào sân sau, sân sau náo nhiệt không kể xiết, mấy chục nữ tử đang xay gạo, nhưng không thấy bóng dáng của Sở Khuynh Ca.
“Đó… đó chính là Li thế tử!”
Có nữ tử khoảnh khắc nhìn thấy Phong Li Dạ, trái tim như thắt lại. “Trời ơi! Li thế tử quả nhiên… quả nhiên tuấn tú như vậy.”
“Đúng là quá tuấn tú!”
Các nữ tử, từng người ngẩn ra, thậm chí quên mất công việc đang làm. Trước đây chưa từng thấy một nam nhân tuấn mỹ như vậy, nhất định là lần đầu tiên trong đời thấy! Đặc biệt hắn đêm qua còn dẫn binh xuất trận, hiện tại chưa cởi bỏ áo giáp. Mái tóc hơi rối, như lấm tấm bụi nơi chiến trường.
Một thân bụi bặm không những không làm mất đi phong thái của hắn, mà ngược lại, càng làm nổi bật khí tức cứng cỏi của một chiến binh. Tuấn mỹ quá đi! Thật là mê hoặc lòng người!
Nữ tử nào nhìn thấy một nam nhân như vậy, có thể không mê mẩn được sao?
“Cửu công chúa đâu?” Phong Tảo hỏi nữ tỳ gần nhất.
Ánh mắt của nữ tì khó khăn rời khỏi khuôn mặt lạnh lùng của Phong Li Dạ, nhỏ giọng nói: “Ở, ở trong phòng ăn …”
Lúc này, trời vừa rạng sáng, sau một đêm bận rộn, quả thực cũng đói rồi. Phong Tảo quay đầu lại, nhìn thấy thế tử gia đang sải bước về phía phòng ăn.
Lúc này Sở Khuynh Ca quả thực đói, rất đói, rất đói, đói đến mức bụng sắp dính vào lưng rồi.
Vì vậy, nàng vừa chỉ đạo binh sĩ đun lá thuốc, vừa cầm lấy chiếc màn thầu cắn từng miếng to.
Cửu công chúa thực sự đang ăn màn thầu!
Phong Tảo hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Nữ nhân trước mặt cả người bụi bặm, đầu tóc rối bời, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ xinh đẹp, thực sự là Cửu công chúa sao? Nàng thực sự xinh đẹp, cho dù cả người phủ một lớp bụi.
Nhưng vẻ đẹp trời sinh, làn da trắng như tuyết, ngay cả lớp bụi kia cũng không thể che lấp! Điều đẹp nhất là nụ cười trên khóe môi.
Nàng vừa ăn bánh màn thầu, vừa chỉ cho người phụ nữ không hiểu chuyện bên cạnh, mỉm cười khiến nàng ta không còn lo lắng, tiếp tục đun thuốc. Nụ cười thoải mái xen lẫn chút nghịch ngợm, Phong Li Dạ chưa từng nhìn thấy trên mặt Sở Khuynh Ca. Hai người họ mỗi lần gặp nhau, không phải mỉa mai cũng là cáu giận. Nụ cười của nàng chưa từng bày ra trước mặt hắn. Chưa một lần.
Phong Li Dạ không biết bản thân mình phiền muộn cái gì, nhưng khi nhìn thấy nàng cười vô tư lự với người khác, nơi nào đó trong l*иg ngực, dường như bị thứ gì đó chạm phải. Trong lòng đầy muộn phiền.
Tại sao nụ cười này không dành cho hắn?
“Li thế tử?”
Tri phủ đứng cạnh Sở Khuynh Ca phát hiện thấy dáng người cao lớn xuất hiện ở cửa phòng ăn, lập tức thỉnh an.
“Cung nghênh Li thế tử trở về!”