Sở Khuynh Ca bị nhốt trong một căn phòng cũ đổ nát, sau đó, Xảo nhi cũng bị ném vào trong.
“Công chúa, người sao rồi? Người bị thương rồi!”
Nhìn thấy mu bàn tay đang chảy máu của nàng, Xảo nhi lập tức bò tới với vẻ mặt lo lắng.
“Chuyện này sao có thể! Bọn chúng sao dám đối với công chúa như vậy! Thật quá đáng!”
Nàng nắm tay Sở Khuynh Ca, vừa tức giận vừa đau lòng.
Lập tức hét vọng ra bên ngoài: “Công chúa bị thương! Người đâu! Người đâu! Mau đến cứu công chúa!”
Hai tên thị vệ bên ngoài canh giữ, đều là người của phủ Tướng quân.
Cả hai người họ đều nóng lòng muốn xé nát Cửu công chúa, còn ai quan tâm Cửu công chúa có bị thương không?
Xảo nhi chạy tới, đập mạnh vào cửa gỗ: “Người đâu, công chúa bị thương, người đâu! Mau gọi đại phu!”
“Ồn ào cái gì? Còn ồn nữa, lão tử gϊếŧ chết ngươi!” Thị vệ bên ngoài tức giận nói.
Làm sao Xảo nhi có thể bị la như thế này? Trong phút chốc, nàng ta bị dọa đến mức không kịp phản ứng. Lúc trước theo hầu cạnh Cửu công chúa, muốn gọi gió hô mưa, ai dám bất kính với nàng? Nhưng hiện tại từng người một bắt nạt công chúa nhà nàng!
“Đừng gọi nữa, mau qua đây ngồi nghỉ ngơi đi.” Sở Khuynh Ca ngồi xuống đất.
Túi đồ không ở bên cạnh, không có dụng cụ và dược liệu. Muốn xử lý vết thương trên mu bàn tay cũng không được. Nàng chỉ có thể dựa vào tường, nhắm mắt tĩnh tâm. Cánh cửa này cứ vậy mà đóng đến tối!
Xảo nhi đang trách móc rất lâu, sau khi biết rằng la mắng cũng không có tác dụng, liền gục xuống một bên ngủ. Sau khi màn đêm buông xuống, cả hai đều thức dậy.
“Công chúa, nô tỳ… Người có đói không?” Xảo nhi ôm bụng, vẻ mặt ủy khuất.
“Bọn họ dám làm chuyện này! Sau khi trở về kinh thành, nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo với Thái hậu, xin Thái hậu trị bọn họ tội chết!”
Sở Khuynh Ca không nói gì.
Xảo nhi nhàn nhạt nhìn nàng.
“Công chúa… người rất khác so với trước đây.”
“Khác như thế nào?”
“Người… Nếu đổi lại là người trước đây, đã làm náo loạn lên rồi.”
“Náo loạn lên họ sẽ thả chúng ta ra sao? Không phải ngươi cũng náo loạn rồi sao?”
Sở Khuynh Ca lúc này không hề khóc lóc thảm thiết hay tức giận, mà thậm chí còn nhếch môi cười nhẹ. Phải nói rằng khi công chúa cười lên nhìn rất đẹp, Xảo nhi bất giác nghĩ, cũng nhìn đến mức mê muội, nhưng rất nhanh nàng bừng tỉnh bởi âm thanh ọc ọc vang lên. Náo loạn ở đây quả thật vô dụng, tình hình này thật khiến người ta tuyệt vọng.
Nhưng nàng vẫn đứng dậy, đi tới, lại vỗ vào cửa: “Công chúa đã cả ngày chưa ăn cơm, các ngươi mau mang đồ ăn cho công chúa đi!”
Nàng có lẽ chưa nhìn rõ tình hình hiện tại của bọn họ. Khuynh Ca phớt lờ nàng, rồi cũng sẽ có người tới, chỉ là không biết người đó là ai. Quả nhiên, không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Xảo nhi gần như tuyệt vọng. Là Sở Vi Vân.
“Tần tướng quân bây giờ thế nào?”
Sở Khuynh Ca bình tĩnh, lãnh đạm nhìn nàng.
Sở Vi Vân vẫy vẫy tay, hai thị vệ đi theo phía sau bước đến ngoài cửa thay thế hai thị vệ gác cửa của phủ Tần tướng quân.
“Ngươi định làm gì?”
Xảo nhi thấy tình hình không ổn, lập tức giang hai tay bảo vệ chắn phía trước Sở Khuynh Ca.”
“To gan! Một cung nữ hèn mọn, lại dám làm càn trước mặt quận chúa!” Tỳ nữ của Sở Vi Vân giơ tay vung lên cho Xảo nhi một cái tát khiến nàng ngã xuống đất. Xảo nhi không hề phòng thủ, cũng không hề nghĩ rằng họ sẽ đột nhiên ra tay. Nàng là cung nữ của công chúa, mà nô tì thấp hèn này chỉ là hầu nữ nhỏ bên cạnh quận chúa. Ai đã cho nàng ta cái gan đó?
Không ngờ rằng, tỳ nữ đó không chỉ đánh Xảo nhi, còn tiến về phía trước giơ chân nhắm về phía Sở Khuynh Ca!