Mang theo vài món quà nhỏ, Liễu Xuân Oánh dắt tay Lý Nhai Tiết ra ngoài.
Vốn dĩ Liễu Xuân Oánh muốn bế Lý Nhai Tiết, nhưng bé tự nhận bản thân là người đàn ông nhỏ, có thể tự đi. Liễu Xuân Oánh ngẫm lại thấy cũng đúng, trẻ con tuy có thể rất được quan tâm nhưng không thể sủng quá mức, nếu không sẽ sinh hư, việc của mình thì phải tự mình làm.
Đến trường học, sau khi khai báo kỹ cảng tỉ mỉ, hai người tìm đến phòng học của Lý Á Kiệt. Nhìn Lý Nhai Tiết giống như chú ong nhỏ đáng yêu nhào vào lòng Lý Á Kiệt, cô khẽ cười.
Quan hệ giữa hai anh em tốt đẹp, cô tự nhiên thấy cao hứng. Một gia đình không có sự ấm áp, thì đứa trẻ sinh ra sao có thể hiểu được cách yêu thương người khác.
Em trai đến làm khuôn mặt nghiêm túc của Lý Á Kiệt lộ ra nụ cười ôn nhu, khiến cho bạn học của cậu kinh ngạc đến rơi cằm, hiếm khi mọi người thấy Lý Á Kiệt lộ ra vẻ ôn nhu.
Bọn họ vốn cảm thấy Lý Á Kiệt không tệ, nhưng thấy cậu lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh băng, cao cao tại thượng không thích hợp làm bạn bè, nhân duyên của cậu vẫn luôn rất thảm đạm, hiện tại bọn họ cảm thấy có lẽ do bọn họ không hiểu biết về cậu kĩ càng mà thôi.
Bọn họ vốn là cho dù biết Lý Á Kiệt chơi bóng rổ vô cùng hay nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mời cậu vào đội tham gia thi đấu, bây giờ suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi.
Chuyến đi này lập tức thay đổi vận mệnh vốn có của Lý Á Kiệt.
Liễu Xuân Oánh chỉ tới thăm Lý Á Kiệt, đưa cho cậu ít đồ ăn vật mình đã chuẩn bị, chờ em trai và cậu trò chuyện mấy cậu, làm nũng một lúc rồi rời đi.
Lý Á Kiệt cảm thấy rất vui vẻ, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Dì toàn làm điều thừa, lãng phí thời gian!" Thằng nhóc này còn chưa vừa lòng.
Cô muốn đại nhân đại lượng bỏ qua cho cậu, chỉ mở to đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn cậu, ý tứ bản thân không vui.
Lý Á Kiệt thấy thái độ của Liễu Xuân Oánh cảm thấy choáng váng. Người đã lớn như vậy, còn làm bộ dễ thương cái gì! Cô lại không phải là em trai cậu.
Bị cô nhìn thế cậu cảm thấy không quen, ngạo kiều ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi. Đi đến chỗ bọn họ không thể nhìn thấy, cậu mới trộm nở nụ cười, nâng niu những thứ đồ ăn vặt đó ôm vào ngực. Sau một lần được ăn những món này, cậu liền không thể quên được.
Cậu vốn định ăn mảnh, nhưng mùi thơm lại không thể giấu được. Cậu bị bạn học phát hiện, người nhiều thế lớn tranh đoạt mất. Nhờ thế mà tất cả mọi người đều biết, người có quan hệ tốt với Lý Á Kiệt còn có thể được ăn đồ ăn cực kỳ ngon, bất tri bất giác, Lý Á Kiệt người gặp người thích, nhân duyên tốt vô cùng.
Lý Á Kiệt chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Thêm một ngày nữa là đến cuối tuần, đứa nhỏ tràn đầy tinh lực đòi đi công viên giải trí. Liễu Xuân Oánh thấy dù sao bản thân không có việc gì làm, thà đi chơi cùng đứa bé còn hơn, nên cô cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng Lý Á Kiệt lại không muốn đi. Cậu đã lớn rồi. Làm một người đàn ông nhỏ thành thục, cậu sẽ không đi đến mấy chỗ ấu trĩ như thế. Tuy kỳ thật cậu chưa từng đi, nhưng trong lòng cậu cũng muốn đi một chút.
Lần đầu tiên Lý Nhai Tiết đi công viên giải trí, khỏi cần bàn cũng biết bé kích động cỡ nào. Trước kia bé từng được nghe bạn bè kể ở đó chơi vui thế nào, bé vẫn lưu luyến không quên, nhưng trong nhà không có ai có thể đưa bé đi. Hiện tại nguyện vọng rốt cuộc có thể thực hiện, bé tự nhiên sẽ gấp không chờ nổi, nhưng anh trai không đồng ý, bé thật đau lòng.
Hai mắt ngập nước nhìn anh trai nhà mình, bé kéo tay áo cậu, làm nũng nói, "Anh trai, đi đi mà!
Mặt đơ của Lý Á Kiệt có chút không duy trì được, Liễu Xuân Oánh chạy ra thêm tí lửa, cũng nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt tội nghiệp.
Lý Á Kiệt đỡ trán, Liễu Xuân Oánh bị mất trí nhớ hành động càng giống em trai cậu, cảm giác giống như hai đứa trẻ vậy. Cậu đắn đo hồi lâu, rốt cuộc gật đầu đồng ý. Mặc kệ Liễu Xuân Oánh có mục đích gì, có cậu ở đó, cô tuyệt đối không thể tổn thương em trai đáng yêu nhà cậu.
Lý Nhai Tiết vui vẻ trực tiếp ôm lấy Lý Á Kiệt gặm qua gặm lại, bôi đầy nước miếng lên mặt cậu.
Liễu Xuân Oánh cũng thừa thế tiến lên, hôn cậu mấy cái.
Lý Á Kiệt nghiêm mặt, bình tĩnh lau khô nước miếng trên mặt. Nhưng cậu vẫn có chút không quen, đành hung hăng trợn mắt liếc Liễu Xuân Oánh một cái.
Liễu Xuân Oánh không chút áp lực nhận lấy, ít nhất bây giờ cậu không trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, đúng không? Như thế là đã tiến bộ rất nhiều. Nguyên nhân vì sao lại yêu cầu hình tượng mẹ kế bán manh, chính là vì trong chương trình học này, cả Lý Lỗi và Lý Á Kiệt đều quá muộn tao, tình nguyện giấu kỹ sự quan tâm cùng tình yêu thương dưới đáy lòng, cho dù có làm cho người khác hiểu lầm, bọn họ cũng không muốn thể hiện ra bên ngoài.
Mà công việc của Liễu Xuân Oánh là khiến cho bọn họ học được dũng khí biểu đạt ra ngoài.
"Đinh, chúc mừng, hiểu biết đầy đủ về bản chất của hình tượng mẹ kế bán manh, tìm được phương hướng chính xác, khen thưởng 2 điểm. Thỉnh không ngừng cố gắng, dũng cảm không biết xấu hổ tiếp tục bán manh!"
Cô không có gì để nói. Cái gì gọi là không biết xấu hổ cơ?
Bắt hai chuyến xe, cuối cùng bọn họ cũng đến công viên giải trí. Thật ra nhà bọn họ có xe, nhưng không có người lái, nên bọn họ đành đi xe buýt để bảo vệ môi trường. Tuy hơi phiền toái, nhưng hai đứa nhỏ dường như đã thành thói quen.
Rõ ràng hoàn cảnh gia đình không tồi, nhưng hai đứa trẻ rất tốt, trên người không hề có tí kiêu căng nào của đám trẻ nhà có tiền.
Dọc đường đi, Lý Á Kiệt không nói gì cả. Nếu Liễu Xuân Oánh không lái xe, cậu cũng lười mở miệng. Trước kia chỉ cần Liễu Xuân Oánh ra khỏi nhà thì kiểu gì cũng sẽ lôi chiếc xe mấy triệu kia ra khoe, dường như ước gì có thể khiến cho cả thế giới biết cô ta có tiền, thái độ như thế thật sự làm người ta cảm thấy cô ta không có tố chất.
Mà chiếc xe kia là chiếc xe duy nhất trong nhà, vẫn là do trước kia Liễu Xuân Oánh lấy lí do nhà quá xa không tiện mà mua về.
Khi đó, cậu nghe thấy cái lí do ấy liền cười nhạo vài tiếng trong lòng. Bên ngoài tiểu khu có trạm dừng xe buýt, muốn đi đâu cũng được. Hơn nữa, phạm vi hoạt động của Liễu Xuân Oánh trước kia mất trí nhớ chỉ có vài chỗ, ngoại trừ quán mạt chược ngoài tiểu khu thì chính là các quán bar, căn bản cô ta không cần đi quá xa.
Nhưng lúc trước ba thấy cô ta còn nhỏ đã gả cho người, còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, vì muốn đền bù cho cô ta, nên ba mới đồng ý mua, ai biết cô ta lại lựa chọn một chiếc xe quý giá như vậy.
Cô đột nhiên trở nên tiết kiệm, cùng cậu chen chúc trên xe buýt, cậu nhất thời cảm thấy không quen. Nhưng cậu cảm thấy mẹ kế của bây giờ cũng không tệ lắm. Nếu cô đối đãi thật lòng, cứ luôn như này thì thật tốt. Cậu hy vọng cô vĩnh viễn không nhớ lại được.
À, không đúng, còn không cần hôn cậu nữa. Cậu là người lớn, không caanfcoo ôm ấp an ủi giống như trẻ con.
Liễu Xuân Oánh đương nhiên không biết còn có chuyện như vậy. Ở hiện thực, cô không hề biết lái xe. Trước kia cô từng đăng ký học lái xe, nhưng sau đó, ngay cả giáo viên cũng phải bái phục sự ngu xuẩn của cô, chẳng mắng cũng chẳng thèm nói cô, mặc kệ cô mày mò. Vì thế, sau ba năm, cô vẫn chưa lấy được bằng lái xe.
Liễu Xuân Oánh cũng nghĩ thoáng, nếu không lấy được thì thôi. Ngồi xe không cần nhọc lòng, lại nhẹ nhàng, chỉ cần có người lái cho là được.
Ba người đều lần đầu tiên đến công viên giải trí. Liễu Xuân Oánh cảm thấy bản thân là trưởng bối, hẳn nên sắp xếp tốt toàn bộ hành trình, chăm sóc tốt bọn họ. Không nghĩ tới sau khi cô hỏi thăm bảo vệ, biết nơi nào với nơi nào, cần làm gì, Lý Á Kiệt đã bình tĩnh cầm ba tấm vé vào cửa của khu nhà ma lại đây.
Cô không biết nói gì nữa. Đứa trẻ này thật sự...... lợi hại! Cô thấy thật kiêu ngạo, cậu so với người làm mẹ là cô đây còn lợi hại hơn. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, vì con cái của mình, sóng trước tình nguyện chết trên bờ cát. "Á Kiệt, con thật lợi hại!" "Nói xong cô ngồi xổm xuống, nói với Lý Nhai Tiết, "Anh trai có phải rất lợi hại không?"
Lý Nhai Tiết rất nể tình gật đầu, Liễu Xuân Oánh cười trộm trong lòng, "Chúng ta có nên khen thưởng anh trai một chút không?" Lý Nhai Tiết hiểu ý của Liễu Xuân Oánh, hăng hái gật đầu, tung ta tung tăng đến chỗ anh trai nhà mình, ôm lấy đùi cậu, dùng sức kéo tay áo cậu, bảo cậu cúi người xuống.
Bị em trai nhà mình làm như thế, một tên đệ khống như Lý Á Kiết biết rõ kết quả sẽ thế nào nhưng vẫn hạ mình, sau đó lập tức bị em trai nhà mình bôi nước miếng đầy mặt.
Thấy dáng vẻ này của Lý Á Kiệt, Liễu Xuân Oánh trộm cười, vô cùng vừa lòng. Thừa dịp cậu không phòng bị, cô cũng tiến tới khen thưởng cậu.
"Đinh, chúc mừng, đạt được hình tượng mẹ kế bán manh sơ cấp, khen thưởng 10 điểm, thỉnh không ngừng cố gắng. Có điều, nghiêm trọng cảnh cáo, hiện tại Lý Á Kiệt đã 15 tuổi, không phải đứa trẻ 8, 9 tuổi trong trí nhớ của cô, xin hãy chấp nhận sự thật này, không nên quá mức ỷ lại mỗi chiêu hôn môi này. Thỉnh phát huy chủ đề dễ thương này, chậm rãi làm tan chảy cậu ta!"
Bị hệ thống nhắc nhở, cảm xúc hơi hạ xuống. Lý Á Kiệt 15 tuổi, Lý Nhai Tiết 4 tuổi, cô vẫn luôn coi Lý Á Kiệt như đứa trẻ 10 tuổi mà đối đãi, kỳ thật không phải vì muốn né tránh việc bản thân không có ở đây mấy năm sao.
Mà hiện tại là lúc cô nên nhận thức rõ ràng sự thật, cô đã nợ Lý Nhai Tiết 4 năm, cũng để cho Lý Lỗi và Lý Á Kiệt vất vả bốn năm.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ cười tủm tỉm của Lý Nhai Tiết, nghe tiếng cười vui vẻ của bé, nắm chặt tay, cô sẽ từ từ đền bù.
Cô vội vàng đuổi theo, bảo vệ hai đứa nhỏ. Càng gần các khu vui chơi, lượng người càng nhiều. Tránh cho bọn họ bị người khác chen lấn, Liễu Xuân Oánh đứng ở phía ngoài, để bọn họ dựa vào bồn hoa.
Lý Á Kiệt nhìn thoáng qua Liễu Xuân Oánh đang cười tủm tỉm, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Liễu Xuân Oánh bắt được ánh mắt của cậu, tiếp nhận mà cười với cậu.
Lý Á Kiệt lập tức quay đầu, không muốn nhìn nàng.
Tới nhà ma, Liễu Xuân Oánh rốt cuộc không cười nổi. Cô nhát gan, phần lớn nguyên nhân mà cô không lái xe chính là vì sợ hãi, là loại người còn không có lá gan đi xe đạp, cô vào nhà ma mà không kêu gào đã rất tốt rồi. Nhưng đây là trò chơi Lý Nhai Tiết muốn chơi, cô làm mẹ, không đi cùng cô thấy không yên tâm!
Gan của hai đứa bé lớn hơn dự đoán. Lúc Lý Nhai Tiết nhìn thấy Bạch Vô Thường do nhân viên đóng giả đột nhiên xuất hiện, bé còn cười ha ha thành tiếng. Lý Á Kiệt vẫn luôn mặt không đỏ, tim không loạn, mặt đơ từ đầu đến cuối, khiến cho nhân viên công tác cảm thấy không có thành tựu khi dọa cậu.
Thật sâu trong lòng cô cảm thấy bản thân không nên như vậy, cho dù là sợ hãi thì cô cũng nên dũng cảm đi ở phía trước. Cho đến khi cô rốt cuộc không khống chế được mà thét chói tai, ngược lại cô khϊếp cho nhân viên công tác giật mình.
Lý Á Kiệt xem thường Liễu Xuân Oánh sâu sắc. Vừa nhìn đã biết là giả, cậu không biết cô đang sợ cái gì, mà đã sợ còn cố chịu đựng, cậu thật sự phục cô. Nhưng nhìn đôi mắt đáng thương của cô, cậu không biết thế nào lại cảm thấy bản thân không nên nói nặng lời, chỉ có thể vô cùng buồn bực dẫn trước, tránh cho cô nhìn thấy mấy thứ giả này.
Liễu Xuân Oánh cực kỳ cảm động. Đứa bé này vẫn quan tâm đến cô trước sau như một, cô quả nhiên không lo không cho cậu.
"Đến nơi rồi, dì đi ra ngoài trước đi! Nhát gan thì đừng tới để mà mất mặt." Cảm động của Liễu Xuân Oánh nháy mắt hóa hư vô. Nếu không phải nhìn thấy sự quan tâm trong mắt cậu, cô thật sự bị cậu khiến cho tức chết. Thằng oát này, nói chuyện dễ nghe không được sao?