Lúc khuôn mặt của em trai và của mình tiếp xúc với nhau, Lý Á Kiệt nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thật mềm mại.
Sau một giây thất thần ngắn ngủi, cậu lập tức khôi phục lại bình thường, ghét bỏ lau mặt mình, "Bẩn muốn chết!" Nói xong, cậu chạy vào WC, rửa mặt rồi mới đi ra.
"Anh trai xấu!" Lý Á Kiệt không phối hợp làm đau lòng Lý Nhai Tiết, hai mắt nước mắt lưng tròng, làm Liễu Xuân Oánh nhìn mà cảm thấy cực kỳ đau lòng. Cô cũng không biết nguyên nhân vì sao, cô chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất đặc biệt, rất dễ dàng khiến cô mềm lòng.
Cô vẫy tay, gọi cậu lại gần, môi hôn lên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, an ủi cậu, "Nhai Tiết ngoan nào, không khóc nữa. Khóc nữa là không ai yêu đâu!"
"Anh trai xấu! Ghét bỏ con!" Liễu Xuân Oánh biết Lý Á Kiệt không phải thực sự ghét bỏ, chỉ là cậu quá ngạo kiều, không muốn thừa nhận thôi. Nhưng lúc này Liễu Xuân Oánh cảm thấy nên hùa theo đứa nhỏ nói vẫn tốt hơn.
"Đúng rồi, anh trai xấu, Nhai Tiết dũng cảm nhất. Con là một người đàn ông nhỏ, không được khóc nha!" Nói rồi cô không nhịn được lại hôn lên mặt cậu. Còn cứ tiếp tục như này, Liễu Xuân Oánh cảm thấy một ngày nào đó bản thân sẽ trở thành một bà dì kỳ quái.
Lý Á Kiệt đứng trong phòng vệ sinh nhìn chằm chằm nửa bên mặt mình hồi lâu, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm rửa sạch sẽ. Lúc đi ra, cậu liền nghe được Liễu Xuân Oánh đang nói xấu bản thân, sắc mặt lập tức không tốt, "Quả nhiên là Liễu Xuân Oánh không có lòng tốt."
Cậu không thể hiểu được tại sao bản thân lại cảm thấy như phải chịu tổn thương rất lớn. Cậu tức giận, mặt mày khó chịu, trừng mắt liếc Liễu Xuân Oánh một cái. Cậu sẽ không bị cô lừa đâu.
Liễu Xuân Oánh chỉ cảm thấy vận khí của mình quá "tốt".
Lý Nhai Tiết được mẹ kế nhỏ an ủi vẫn còn tức giận nhìn anh trai nhà mình. Hừ, anh trai không yêu cậu, còn có mẹ kế nhỏ yêu cậu.
Lý Á Kiệt bị em trai nhà mình đối xử như vậy thì càng tức giận. Thằng nhóc ngu ngốc này, nhận giặc làm cha.
Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, Lý Lỗi rất nhanh sau đó liền xuất hiện ở phòng bệnh. Tuy vừa anh mới vận động, nhưng hơi thở, giọng nói anh vẫn không hề thay đổi, "Có nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải đi một tháng. Còn một tiếng nữa là xuất phát, em tự chăm sóc tốt
bản thân! Nói xong, anh nhìn hai đứa nhỏ, "Các con cũng vậy."
Cô không biết phải nói gì nữa. Người này nói nhiều thêm một cậu, ôn nhu hơn một chút thì không được sao, cứ nhạt nhẽo như thế ai biết được là anh đang quan tâm.
Cô cúi đầu. Quả nhiên cô liền nhìn thấy Lý Nhai Tiết vốn đã ngừng khóc lại bắt đầu chảy nước mắt, nhưng không biết vì sao, cậu vẫn cố gắng không phát ra âm thanh. Cô nhìn sang Lý Á Kiệt, thấy cậu cũng không khác mấy. Tuy cậu đứng thẳng tắp, học theo bộ dáng của Lý Lỗi, mặt không biểu tình, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự thất vọng.
Hai đứa nhỏ này hẳn đều khát vọng được yêu thương, nhưng lại không có cách có được tình thương mà bọn họ muốn. Hàng năm ba ở ngoài, người duy nhất ở bên bọn họ là một mẹ kế không có chỗ nào tốt, nhưng cho dù là vậy, có lẽ vì khát vọng nên Lý Nhai Tiết mới có thể dính lấy nguyên thân.
Cô cảm thấy bản thân nên làm điều gì đó. Cô nghĩ đến chủ đề của chương trình học lần này, dễ thương. Cô quay đầu, thừa dịp Lý Lỗi cúi xuống giúp cô sửa sang lại chăn, cô cố gắng nhỏm dậy hôn anh một cái. "Đây là hôn tạm biệt! Anh chú ý an toàn. Nhai Tiết, đến lượt con, mau chúc ba may mắn đi."
Lý Nhai Tiết trợn to đôi mắt nhìn Liễu Xuân Oánh, cậu thật sự có thể sao?
"Làm cái gì thế! Người lớn như thế rồi, đừng có làm mấy trò cổ quái, kỳ lạ nữa đi! Em đang dạy hư trẻ con đó!" Lý Lỗi phản ứng lại. Anh sờ lên mặt, không nhịn được lau sạch, trong lòng anh tràn đầy ngọt ngào, đây là quà vợ mình tặng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang dạy dỗ Liễu Xuân Oánh.
Liễu Xuân Oánh mất đi ký ức thay đổi rất nhiều, có điều anh thích cô của bây giờ.
Lý Nhai Tiết sợ hãi nhìn người ba nghiêm túc của mình, lại quay đồi nhìn mẹ kế nhỏ đang mỉm cười với mình. Rốt cuộc cậu nhắm mặt lại, hôn lên mặt ba một cái, thật kích động.
Liễu Xuân Oánh thấy cậu không dám thở mạnh, nhẹ nhành vỗ lưng cậu, an ủi. "Nhai Tiết thật hiểu chuyện, bé như vậy đã biết quan tâm đến ba, giỏi quá!"
Được mẹ kế nhỏ khích lệ, trong lòng cậu vốn dĩ còn thấp thỏm lập tức bình tĩnh lại. Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng cảm thấy bản thân thật giỏi.
"Em trai xong rồi, đến lượt anh trai!" Nói xong cô đưa mắt nhìn về phái Lý Á Kiệt.
Lý Á Kiệt nghe được, tim lập tức đập thình thịch, ngay từ đầu cậu đã muốn làm thế, nhưng xưa nay ba cậu luôn nghiêm túc, từ nhỏ tới lớn, ba đều yêu cầu với bọn họ rất cao. Cậu đã lớn như này, trong trí nhớ lại không hề có cảnh tượng làm nũng nào trước mặt ba cả, nhưng có thể làm như vậy sao?
Cậu xụ mặt, cố gắng không biểu hiện ra tâm tình thật sự của mình. Cậu không phải là trẻ con!
Liễu Xuân Oánh không biết nói gì. Thằng nhóc ngạo kiều này, xem ra cô phải kí©h thí©ɧ một chút mới được, "Xem ra anh trai không quan tâm đến ba ba!"
Lý Á Kiệt nghe thấy thế, hung hăng trừng mắt liếc Liễu Xuân Oánh một cái. Quả nhiên là mẹ kế, tâm địa độc ác. Người cậu sùng bái nhất chính là ba cậu đó. Để chứng mình, cậu cũng hôn một cái lên mặt của ba ba nhà mình.
Liễu Xuân Oánh thấy vậy, trong lòng trộm cười, trẻ con vẫn hoàn là trẻ con. Trong lòng cô yên lặng tán thưởng bản thân, làm không tồi! Nhưng mục đích chận chính còn chưa đạt tới. "Vợ và bọn nhỏ đã thể hiện tình yêu, có phải ba ba cũng nên hồi báo một chút? Coi như có qua có lại!"
Trong lòng Lý Lỗi còn đang tận hưởng dư vị cùng người nhà thân cận. Tuy anh là người nghiêm túc, tính tình bảo thủ, đối xử với con cái và vợ quá mức nghiêm khắc, lại thời gian dài không ở nhà, anh vẫn cho rằng người nhà đều oán giận mình, không nghĩ tới anh vẫn chiếm một vị trí trong lòng bọn họ.
Chẳng qua bảo anh làm hành động hôn môi với người nhà, anh cảm thấy có chút khó khăn, biểu tình trên mặt càng thêm nghiêm túc.
Hai anh em đều nhìn trộm ba mình, bọn họ chưa từng được trải nghiệm đâu, rất chờ mong.
Nhìn ra vẻ mặt khát vọng của người nhà, rốt cuộc anh hạ quyết tâm, khuôn mặt cứng đờ, cứng nhắc chạm môi lên mặt ba người.
Liễu Xuân Oánh cũng không tiếp tục khó xử anh. Cô yên lặng, nhưng rõ ràng bản thân Lý Lỗi chưa từng nhìn cô một cái. Sau khi hôn xong, ánh mắt anh luôn nhìn quanh, nhưng lại không nhìn vào mặt ba người trong nhà, đây là...... anh thẹn thùng nha!
Một lát sau, rốt cuộc thắng không nổi sự ngượng ngùng trong lòng, thời điểm còn chưa tới, anh đã vội vàng rời đi. Trong lòng hò hét, anh sao lại làm ra những hành động như thế!
Lý Lỗi đi rồi, ánh mắt sáng lấp lánh của Lý Nhai Tiết nhìn Liễu Xuân Oánh, "Mẹ kế nhỏ, mẹ kế thật lợi hại. Nếu mẹ kế luôn không khỏi bệnh thì thật tốt!" Cậu thật sự rất thích mẹ kế nhỏ bị mất ký ức. Tuy mới qua mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, cậu đã mẫn cảm cảm nhận được sự bất đồng. Mẹ kế nhỏ của hiện tại làm cậu cảm thấy rất ấm áp, thật thoải mái.
Lý Á Kiệt thu hồi sự kinh hỉ trên mặt. Em trai khờ khạo nhà mình đắc tội với đại ma đầu rồi. Cậu từ từ đến gần Liễu Xuân Oánh, chuẩn bị lúc Liễu Xuân Oánh nổi điên lên, cậu sẽ ôm em trai rời khỏi ngực cô, miễn cho nhóc bị thương.
Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra. Rất nhiều lần cậu vừa về nhà liền thấy Liễu Xuân Oánh vì em trai nói sai mấy câu nhéo cậu nhóc rất nhiều, em trai không nhịn được khóc thành tiếng.
Rõ ràng thảm như vậy, nhưng em trai ngốc của cậu lại có trí nhớ ngắn, không nhớ được đau. Một khi Liễu Xuân Oánh cười với nhóc, vẫy tay, cậu nhóc lập tức tung ta tung tăng chạy tới.
Có điều, cậu cũng hiểu rõ đó là bởi vì em trai khát vọng tình thương của mẹ. Tuy cậu và em trai giống nhau, sinh ra đã không có mẹ đẻ, nhưng tốt xấu gì cậu cũng được hưởng thụ sự quan tâm của mẹ vài năm, không như người phụ nữ này.
Cậu thở dài, nếu người phụ nữ này giống mẹ đẻ của em trai thì tốt biết bao. Cậu lắc đầu, sao có thể chứ!
Cậu chờ Liễu Xuân Oánh phát hỏa, không nghĩ tới cô lại cười thành tiếng. Chắc là bệnh của cô phát tác đi! Cậu nghĩ ngợi, chân đã chạy ra ngoài cửa, chuẩn bị gọi
bác sĩ.
Liễu Xuân Oánh đương nhiên vui vẻ, mấy lời Lý Nhai Tiết nói thể hiện cậu phát hiện ra sự bất đồng, mà đặt lên so sánh, cậu càng thích Liễu Xuân Oánh hiện tại hơn, nói cách khác, cô càng được hoan nghênh, cô có thể không cao hứng sao?
Bác sĩ nghe được tiếng chuông, vội vã chạy tới, chuẩn bị công cụ ra trận, cẩn thận kiểm tra lại đầu một lần nữa cho Liễu Xuân Oánh, kết quả ông không phát hiện ra tình huống gì khác thường, bảo người nhà cứ yên tâm.
Liễu Xuân Oánh lúc này mới biết đây không phải kiểm tra theo quy định. Có điều, Lý Á Kiệt thật sự là một thiếu niên tốt.
Ở viện khoảng một tuần, về đến nhà, nhìn căn biệt thự rộng lớn, Liễu Xuân Oánh chắt lưỡi. Cái nhà này quá mức nổi bật, làm người hàng năm chỉ quanh quẩn ở huyện nhỏ như cô được khai sáng.
Lý Nhai Tiết gắt gao đi theo Liễu Xuân Oánh. Trải qua khoảng thời gian một tuần vừa rồi, cậu càng thích dính lấy Liễu Xuân Oánh, ngay cả việc đi học mẫu giáo cậu thích nhất cũng không đi, muốn ở lại bệnh viện cùng mẹ kế nhiều hơn.
Liễu Xuân Oánh cảm động rối tinh rối mù, không nhịn được lại hôn cậu mấy cái, quá đáng yêu rồi.
Lý Á Kiệt lại không yên tâm. Tuy cậu không muốn thừa nhận là do Liễu Xuân Oánh, chẳng qua cậu la một học sinh cao trung, áp lực học hành rất nặng, mỗi ngày đều như chạy thi với thời gian, hơn nữa thành tích của cậu tốt, giáo viên lo lắng thành tích của cậu giảm xuống nên không phê chuẩn cho cậu nghỉ học.
Không thể chăm sóc Liễu Xuân Oánh, cậu cũng tốn tâm tư vào việc khác. Cậu tự mình tìm một người giúp việc nghe nói rất không tồi giúp đỡ chăm sóc Liễu Xuân Oánh. Cậu còn đặt cơm ở một quán cơm gia đình nổi tiếng, bảo bọn họ phái người đưa cơm đến bệnh viện mỗi ngày. Sau khi xem xét thấy không còn vấn đề gì, cậu mới yên tâm đi học.
Vốn dĩ những việc này đều nên do Liễu Xuân Oánh tự mình sắp xếp, ai bảo hiện tại cô cái gì cũng không biết. Cậu đành phát từ bi nhận làm những việc này.
Mà Liễu Xuân Oánh bởi vậy lại lần nữa xác nhận, Lý Á Kiệt thực không tồi, giáo dưỡng rất tốt.
Cô cứ tưởng về đến nhà cũng được hưởng thụ cuộc sống quần áo tới
duỗi tay, cơm tới há mồm. Ai bảo điều kiện của mục tiêu lần này quá tốt, có điều kiện để mời người giúp việc.
Tới giờ ăn cơm tối, cô mới phát hiện căn bản không có ai đưa cơm tới, cần tự mình làm.
Mở tủ lạnh ra, cô phát hiện bên trong đầy đủ, tất cả đều tươi mới, nhìn đến giấy nhắc mới biết hóa ra là Lý Á Kiệt cố ý bảo người giúp việc mua, vệ sinh cũng mời người giúp việc làm, thật cẩn thận.
Giờ đã quá muộn, cô hỏi Lý Nhai Tiết thích ăn cái gì, kết quả phát hiện tất cả đều là đồ ngọt, hơn nữa cậu còn kén cá chọn canh, vô cùng không tốt.
Liễu Xuân Oánh tự nhiên sẽ không làm đồ ngọt cho cậu. Cô suy nghĩ, căn cứ trên thời gian và khẩu vị, cô quyết định hầm bí đỏ, vừa khỏe mạnh lại còn không dễ bị mập.
Lý Nhai Tiết ăn một lần liền yêu món này, hy vọng ngày mai cũng có thể ăn.
Việc này đơn giản, Liễu Xuân Oánh vỗ ngực, gật đầu đồng ý.
Lý Nhai Tiết nghe được, chạy tới dùng cái miệng đầy nước miếng
hôn lên mặt Liễu Xuân Oánh. Cậu cười vui vẻ, giống như một con sóc nhỏ đáng yêu, làm người thật muốn sờ đầu cậu.
Tay ngứa ngáy, cô sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, trong lòng thật vui vẻ. Đây là việc chưa từng xảy ra, vì sao lại thế?