Sau khi cơ bản đã đi hết nửa Trái Đất, hệ thống rốt cuộc cũng nhảy ra tặng cho Liễu Xuân Oánh mười điểm khen thưởng, tổng cộng hiện tại cô có 92 điểm, rất nhanh liền đủ 100 điểm. Không biết vì sao, Liễu Xuân Oánh cảm thấy bản thân sắp phải rời đi, bắt đầu theo bản năng an bài mọi chuyện thật tốt, tận lực dành thời gian ở bên bọn họ.
Lúc không ở cùng hai đứa trẻ, cô chuẩn bị một ít đồ. Cô sợ mình thực sự rời đi, ba người kia đều là đàn ông không biết làm thế nào để tự chăm sóc tốt bản thân.
"Đinh, xin chúc mừng, thành tâm thành ý vì Lý Á Kiệt suy xét, có ý thực lo lắng, ký chủ nhận được 2 điểm, hiện tại có 94 điểm, Đồng thời hệ thống nhắc nhở, nếu nhiệm vụ đạt lớn hơn hoặc vừa đủ 100 điểm, chương trình học lập tức kết thúc. Hiện tại đã là 94 điểm, còn thiếu 6 điểm, mong ký chủ chuẩn bị tốt trước khi rời đi." Đột nhiên nhận được thêm điểm, Liễu Xuân Oánh không còn hưng phấn như hồi đầu, ngược lại cô còn vì việc rời đi mà càng thêm buồn bực.
Điều làm cô vẫn cảm thấy vui mừng chính là hai đứa trẻ theo tuổi tác tăng lên, kiến thức càng nhiều, cũng gặp qua nhiều chuyện kỳ lạ, có kinh nghiệm xử lý các tình huống phát sinh bất ngờ. So với bạn bè cùng lứa, hai cậu càng tự lập và trầm ổn, cũng xác định được sau này mình muốn làm gì, tìm được phương hướng phấn đấu của bản thân.
Lúc Triệu Nhiễm 17 tuổi, cậu đã bắt đầu tiến vào công ty của Triệu Nhiên Chi, đi lên từ công việc thấp nhất, chậm rãi quen thuộc với từng vị trí, cho đến khi Triệu Nhiên Chi cảm thấy không tồi, lần lượt giao quyền cho cậu. Cậu rất nhanh liền đứng vững, thích ứng không tệ, được khen là rất có phong phạm của ông cha.
Còn Lý Á Kiệt học tiếp bậc cao hơn, tốt nghiệp một ngành nghe qua đã thấy to tác, hàng không vũ trụ. Học xong trong nước, cậu lại ra nước ngoài học tiếp, trở thành một học bá chính cống.
Học tập lâu như vậy tựa hồ tốn không ít tiền, nhưng kỳ thực từ lúc Lý Á Kiệt 15 tuổi, cậu dựa vào học bổng cùng các phí bản quyền sáng chế, không phải lấy của Liễu Xuân Oánh một đồng tiền nào. Thậm chí vào những ngày quan trọng, cậu còn dùng tiền tự kiếm mua quà tặng Liễu Xuân Oánh và Triệu Nhiên Chi.
Không quý, nhưng vừa thấy liền biết là dụng tâm chọn lựa, đầy tình nghĩa.
Đến lúc Lý Á Kiệt mười tám tuổi, là năm thứ hai cậu học ở nước ngoài, nhờ biểu hiện xuất sắc, cậu được không ít công ty và chính phủ coi trọng, tung cành ô liu. Kết quả là Lý Á Kiệt từ chối tất cả, mục tiêu cuối cùng của cậu là về nước, tự mình chiếu cố tốt mẹ kế, thực hiện lời hứa của mình.
Là vàng thì sẽ sáng lên, huống chi còn là nguyên bảo kim quang lấp lánh, cậu rất thuận lợi nằm trong danh sách một trăm nhân tài của quốc gia, tiền đồ rộng mở, được vô số người hâm mộ cùng ghen tị.
Liễu Xuân Oánh cũng vì Lý Á Kiệt mà cao hứng, chỉ là cô có hơi tiếc nuối. Triệu Nhiên Chi từng thầm nói với cô, năng lực kinh thương của Lý Á Kiệt còn mạnh hơn cả Triệu Nhiễm. Lúc Lý Á Kiệt và Triệu Nhiệm chơi cổ phiếu kiếm tiền riêng, Lý Á Kiệt nắm thời cuộc chắc chắn hơn nhiều so với Triệu Nhiễm. Có điều, xuất phát từ lý do nào đó, cuối cúng Lý Á Kiệt từ bỏ, lựa chọn một ngành mà quăng tám cái sào cũng không tới.
Việc cậu không trở thành cao phú soái, cô không biết có tính là thỏa mãn mục tiêu làm Lý Á Kiệt thành tài hay không, nhưng rất nhanh cô không có biện pháp tự hỏi. Vào giây phút Lý Á Kiệt nhận được giấy chứng nhận từ tay hiệu trưởng, Liễu Xuân Oánh bất ngờ rời khỏi thế giới này.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, không hề báo trước. Lúc Liễu Xuân Oánh rời đi, bên người không có ai. Đến khi Lý Á Kiệt gọi điện thoại cho cô để báo tin cậu sắp về nước, nhưng mãi không thấy có người nhận, cậu dần cản thấy bất an trong lòng, thông báo trong Triệu Nhiên Chi cùng Triệu Nhiễm, còn bản thân mau chóng mua vé chuyến bay sớm nhất về nước.
Mà đến khi cậu về đến nhà, nghênh đón cậu là ảnh chụp lạnh băng.
Liễu Xuân Oánh qua đời, ba người đều đê mê một khoảng thời gian rất dài. Đặc biệt là Lý Á Kiệt, cậu sống cùng Liễu Xuân Oánh lâu nhất, cảm tình cũng sâu nhất. Tính cách cậu vốn không mấy cởi mở, giờ lại càng thêm trầm mặc. Cho dù Triệu Nhiên Chi cùng Triệu Nhiễm có lòng khuyên giải thì cũng bất lực, chính bọn họ còn không thể vượt qua nổi bở vực kia.
Nhưng Lý Á Kiệt trở nên nho nhã điềm đạm, trong mắt không ít người, càng thêm thích hợp làm nghiêm cứu. Cậu dựa vào công việc làm tê dại bản thân, đạt được không ít thành tích. Lý lịch đủ, kinh nghiệm đủ, chức danh cũng nhận được, cậu trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất.
Mỗi lần lên sân khấu nhận thưởng, lúc được hỏi ai là người cậu muốn cảm ơn nhất, Lý Á Kiệt luôn nhắc tới mẹ kế của mình. Nếu không có cô, thì sẽ không có cậu hôm nay, thậm chí cậu còn bởi vậy mà thầm rơi lệ trong lòng.
Triệu Nhiên Chi cùng Triệu Nhiễm cũng không khác lắm, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, trở thành kẻ cường công việc có tiếng trong giới thương nhân. Triệu Nhiên Chi rõ ràng đã có thể lui ra sau hưởng phúc, nhưng việc gì cũng đều tự tay làm, bận rộn không ngừng nghỉ.
Chuyện này kéo dài cho đến khi anh vì thời gian dài không ăn cơm đúng giờ mà mắc bệnh dạ dày, phải vào bệnh viện. Dù là Triệu Nhiễm hay Lý Á Kiệt đều phản đối anh tiếp tục vất vả. Đối mặt với Triệu Nhiễm anh còn có lấy lệnh người làm cha, mắng cậu vài câu, nhưng Lý Á Kiệt nói, anh chỉ có thể nghe lời. Dù rảnh rỗi khó chịu, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đối với Lý Á Kiệt là anh có lỗi. Lý do vì sao Lý Á Kiệt lựa chọn đọc sách, nghiên cứu anh đều biết. Lúc trước, khi Lý Á Kiệt trong kinh doanh biểu hiện càng xuất sắc, không ít người hâm mộ cùng ghen tị, giả vờ đến trước mặt nói chúc mừng anh có một đứa con trai có năng lực như vậy, dù con trai ruột không có khả năng thì vẫn còn một đứa con riêng, dù là ai thì đều có người thừa kế gia nghiệp.
Cũng có mấy tên cáo già có quan hệ không tồi với anh cố ý nhắc nhở rằng không cần nuôi ong tay áo, khiến cho sự nghiệp bản thân phấn đấu bao năm phải đổi họ.
Những lời này bị Lý Á Kiệt vô tình nghe được, và cũng bắt đầu từ ngày đó, cậu chậm rãi từ bỏ, chọn học một ngành mà quăng tám cái sào cũng không tới. Anh từng bí mật nói với cậu, nhưng tính cách cậu ngoan cố, mặc kệ anh có khuyên bảo thế nào, cậu đều không thay đổi chủ ý, vẫn luôn kiên định không đổi với con đường nghiên cứu khoa học.
Ở vấn đề kia bọn họ không giúp được gì nhiều, chỉ có thể tận lực đầu tư. Cũng may là đứa nhỏ này cũng không quá cứng nhắc, tiếp nhận đầu tư, trong lòng anh mới dễ chịu một chút.
Thành tựu của hai đứa trẻ càng lúc càng lớn. Một người tài phú trong tay cứ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, trở thành cao phú soái trong lòng không ít người, là người chồng rùa vàng trong lòng phụ nữ. Một người khác trên tay đầy bằng sáng chế, hoa đào trải khắp thiên hạ. Trong giới doanh nhân hay giới học thuật, hai người đều có vị trí, là người đàn ông tốt vừa có tiền vừa có ngoại hình.
Đàn ông tốt như vậy, lại không có bạn gái hay vợ, tình nhân cũng không có nốt. Triệu Nhiên Chi thực lo lắng, bắt đầu sốt ruột sắp xếp cho hai người đi xem mặt. Mấy người phụ nữ đều rất tích cực, nhưng nam chính chỉ tới nhìn một cái rồi rời đi.
Anh còn cho rằng hai người cả đời cô đơn như vậy, không ngờ là lúc hai người khoảng ba mươi tuổi, cơ duyên xảo hợp, kiếm được lão bà, kết hôn cực nhanh, làm người khác líu lưỡi.
Càng làm cho rất nhiều người không hiểu nổi chính là vợ của hai người không phải mỹ nhân tuyệt sắc gì cả, gia thế cũng không có gì đặc sắc, đều là con gái của một gia đình vô cùng bình thường.
Chỉ có Triệu Nhiên Chi hiểu rõ. Ở trên người hai người con dâu này, anh đều có thể tìm thấy hình bóng của Liễu Xuân Oánh. Hai đứa trẻ đều không thể quên cô. Đừng nói là hai đứa trẻ, không phải anh cũng vậy sao.
Trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ, ở tuổi anh, cưới về một người vợ trẻ trung xinh đẹp là chuyện vô cùng bình thường. Chỉ là anh vẫn luôn sống một mình, ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước*. Anh tình nguyện cô đơn cả đời chứ không muốn một người khác chiếm vị trí của Liễu Xuân Oánh.
*Câu này trong bài Ly tứ kỳ 4 của Nguyên ChẩnTằng kinh thương hải nan vi thuỷ,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.(Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa cho nàng.)Thời gian lần nữa chuyển động, Triệu Nhiên Chi mang theo tươi cười rời đi, Lý Á Kiệt và Triệu Nhiễm đều có con cái. Hai người, mỗi người tự mình gánh vác một gia đình riêng, một gia đình ấm áp.
Thành thực mà nói, cả đời Lý Á Kiệt cũng không thể xem là quá xuất sắc. Tài phú cậu không nhiều bằng Triệu Nhiễm, quyền lợi cũng không bằng. Nhưng nói tóm lại, cậu thành công, có một sự nghiệp không tồi, con cái có cả nam lẫn nữ, dựa vào bản thân gây dựng một gia đình ấm áp, thoạt nhìn cậu như vậy là hạnh phúc.
Vào lúc Lý Á Kiệt bắt đầu thuyết trình đề tài tốt nghiệp, Liễu Xuân Oánh nhận được 10 điểm. Nhiệm vụ dạy dỗ cậu kiên cường, tự lập, trở thành một người đàn ông chân chính, cuối cùng đã hoàn thành, với tổng cộng 104 điểm. Xem như là cô đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
Sự tình phát sinh sau này, Liễu Xuân Oánh không nhìn thấy được, cũng không biết bản thân ở thế giới kia có ảnh hưởng như thế nào, cô chỉ cảm thấy không muốn buông tha.
Bởi vì Triệu Nhiên Chi và Triệu Nhiễm không được xem như là mục tiêu của chương trình học, hai người bọn họ chỉ công thêm vào thành công và trong tương lai, sẽ mang đến cho Liễu Xuân Oánh một kinh hỉ, chỉ là hiện tại mọi người còn chưa quen biết nhau.
"Căn cứ số điểm đạt được, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô có thể nhân được hai loại phần thưởng. Một là thuốc hối hận, ở thế giới thực cô có thể đạt được một cơ hội đổi ý. Còn lại là mỹ dung đan, có khả năng kéo dài thanh xuân. Xin hãy lựa chọn!"
Thay đổi quá lớn, Liễu Xuân Oánh còn chưa kịp phản ứng. Cô suy nghĩ, cuối cùng chọn mỹ dung đan. Lòng yêu cái đẹp ai chả có, huống chi là đại tỷ ba mươi tuổi đang ở cuối thời kỳ thanh xuân.
"Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được một viên mỹ dung đan. Mong ở nhiệm vụ tiếp theo ký chủ tiếp tục duy trì trạng thái, nhận được phần thưởng càng tốt."
"Hệ thống, tôi muốn hỏi một chút, có phải nhiệm vụ sau sẽ có hai loại phần thưởng khác không?" Sau khi nhận được mỹ dung đan, Liễu Xuân Oánh muốn có cả thước hối hận, thậm chí cô có chút hối hận vì bản thân đã chọn mỹ dung đan. Từ tính thực dụng mà nói, thuốc hối hận tốt hơn một chút.
"Sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng được xem xét căn cứ vào số điểm và mức độ hoàn thành nhiệm vụ. Đồng thời mỗi loại phần thưởng cũng là tùy cơ, phần thưởng của nhiệm vụ sau rất có khả năng không phải hai loại này."
Liễu Xuân Oánh có chút hối hận, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu. Lần sau cô nhất định phải suy xét rõ ràng rồi mới lựa chọn, không mắc lại sai lầm.
Bạch quang chợt lóe, mở ra nhiệm vụ thứ hai, hình tượng mẹ kế ẩn nhẫn, bắt đầu câu chuyện đấu trí đấu dũng giữa cô cùng bé gấu*.
*Hùng hài tử: ý nói đứa bé hư, nghịch ngợm.--------------------
Hết thế giới đầu rồi 😥
Hôm nay đăng hai chương, thứ 5 không có chương mới nữa nhé 😊