Ba mươi tuổi, đối với một phụ nữ nơi huyện nhỏ mà nói, là một con số đáng xấu hổ. Bởi lẽ đàn ông tốt không phải quá trẻ, thì cũng đã là đàn ông của người khác, còn không chính là tái hôn, thậm chí mang theo con cái của vợ trước.
Tính cô có chút kiêu ngạo, gặp người có điều kiện không tốt thì cảm thấy nếu ở với người như vậy cả đời là ủy khuất chính mình, thêm nữa cô hành xử hơi khác người nên vẫn chưa có bạn trai, trưởng bối vì điều này quở trách nhiều lần.
Liễu Xuân Oánh sau khi tốt nghiệp đại học liền trở về quê nhà. Từ nhỏ đến lớn cô luôn là bé ngoan, hoàn toàn không biết yêu đương, chờ đến lúc lớn tuổi, người nhà sốt ruột, chính cô cũng sốt ruột, vứt bỏ hết rụt rè, bắt đầu điên cuồng xem mặt, hy vọng tốc chiến tốc thắng, tìm một đàn ông tốt để gả.
Nhưng nói thực ra đã đi xem mặt thì có thể tốt đẹp được mấy? Liễu Xuân Oánh đành phải đem điều kiện nêu lên, trải qua ba năm, rốt cuộc đến 29 tuổi cũng tìm được rồi một người có thể coi như tốt đẹp. Lý Lỗi, ôn nhu săn sóc, năng lực không tồi, còn có nhà có xe, diện mạo nam tính, nhưng điều duy nhất không ổn chính là có đứa con gái ba tuổi Lý Nhã Khiết.
Liễu Xuân Oánh biết mình không thể tính toán quá chi li, khó được vận khí tốt, gặp được người tốt, không nhanh chóng bắt lấy chính là đồ ngốc, nhưng mọi người đều nói mẹ kế khó làm, cô còn không có kinh nghiệm làm mẹ, chứ chưa nói đến làm mẹ kế.
Rối rắm vạn phần, nhưng người trong nhà hoàn toàn không hiểu, thúc giục bọn họ kết hôn, Lý Lỗi cũng nguyện ý kết hôn, dù sao Liễu Xuân Oánh trừ bỏ tuổi hơi lớn, mặt khác đều tốt.
Dưới tình huống hai bên đều nguyện ý, mọi người liền mau chóng bắt đầu thương lượng ngày cưới, xem bát tự, bái Bồ Tát. Ba mẹ Liễu vội đến cực kỳ vui vẻ, bọn họ càng nóng vội càng làm cho Liễu Xuân Oánh hoảng hốt, mỗi tối đều lăn qua lộn lại không ngủ được. Mỗi ngày mất ngủ, tinh thần không tốt, đi làm lại ngáp liên miên, hiệu suất công tác giảm sút nghiêm trọng, bị cấp trên hỏi thăm nhiều.
Sau khi cân nhắc, Liễu Xuân Oánh quyết định mua thuốc ngủ. Lần đầu tiên uống, hiệu quả cực tốt, chẳng được bao lâu cô liền muốn ngủ. Trước khi vào giấc ngủ cô nghĩ thầm, chẳng trách trong TV thường xuyên có cảnh uống thuốc ngủ, hiệu quả thật tốt.
Lúc này cô rốt cuộc cũng không bị cảnh không thể hiểu được trong mơ dọa sợ, cũng không có mơ mơ hồ hồ, đã lâu không có thoải mái như vậy, thật quá sung sướиɠ, mở mắt ra, duỗi người, hôm nay mười phần tỉnh táo.
Chỉ có điều, khung cảnh này thế nào đều không giống ấm áp phòng ngủ ấm áp của mình, liếc mắt nhìn lại, mọi thứ đều rách nát. Cái bàn mất một bên chân, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào tường.
Ghế còn thảm hơn, như chạm cái liền đổ, mà cái giường dưới thân cũng không tốt, bốc mùi ẩm mốc. Thế nhưng càng quan trọng hơn là còn có một đứa trẻ đang nằm quay mông vào mặt mình, đây là tình huống như thế nào?
"Liễu Xuân Oánh, chúc mừng cô được lựa chọn từ 1,4 triệu người, tiến vào hệ thống dưỡng thành mẹ kế. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ tham gia các khóa huấn luyện do hệ thống dưỡng thành mẹ kế cung cấp. Mỗi lần hoàn thành khóa huấn luyện, cô sẽ có được phần thưởng thần bí. Để quay lại xã hội hiện thực, cô phải được công nhận trở thành một người đủ tư cách làm mẹ kế. Hiện tại cô làm ơn hãy lựa chọn "Yes" để bắt đầu tiến vào khóa huấn luyện đầu tiên: "Mẹ kế tận tâm".
Đột nhiên nghe thấy được một câu như vậy, nhìn lại này hoàn cảnh quỷ dị, Liễu Xuân Oánh lập tức tin hệ thống nói. Cạn lời, đây là chương trình huấn luyện trước khi bước vào thực tế sao?
Dù sao trải qua hệ thống huấn luyện này, sau khi mình cùng Lý Lỗi kết hôn hẳn là mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút! Vấn đề rối rắn trong khoảng thời gian vừa qua cuối cũng cũng có thể dễ dàng giải quyết, do dự một lát, cô liền chọn " Yes ".
Khóa huấn luyện bắt đầu, trong đầu cô lập tức xuất hiện thật nhiều nội dung.
Đứa nhỏ trong chăn gọi là Lý Á Kiệt, là con đẻ chồng hiện tại của Liễu Xuân Oánh, nhưng không phải là con đẻ của cô. Thật khó nói. Tóm lại một câu, thân phận của Liễu Xuân Oánh bây giờ chính là mẹ kế.
Hiện tại không nhìn thấy chồng Liễu Xuân Oánh đâu là do hắn sinh bệnh qua đời. Hơn nữa hắn trước khi qua đời đã tiêu tốn nhiều của cải trong nhà để chữa bệnh. Chủ nhân của thân thể này bởi vì áp lực quá lớn, uống quá nhiều thuốc ngủ, vì thế đã bị Liễu Xuân Oánh đồng dạng uống thuốc ngủ chiếm mất.
Xem ra thuốc ngủ tuy tốt cũng không nên uống nhiều.
Mà lần này nhiệm vụ chính là nỗ lực sống tốt, đem Lý Á Kiệt nuôi lớn thành người. Cho điểm tiêu chuẩn chính là dựa theo chất lượng cuộc sống kết hợp với mức độ xuất sắc của Lý Á Kiệt. Đặc biệt là Lý Á Kiệt càng xuất sắc, điểm sẽ càng cao, phần thưởng cũng càng tốt.
Loại khen thưởng này làm Liễu Xuân Oánh nháy mắt sôi sục ý chí chiến đấu, nhưng nhìn lại căn phòng thanh bần (nghèo, trống không), cả người liền ủ rũ, phải làm như thế nào đây? Củi không có, làm sao để đốt củi?
Cô hơi di chuyển thân hình, vì sao lại có cái gì di chuyển theo? Đó là bởi vì thân thể này thật sự là "khả quan", nếu là heo có khi đã sớm tiến vào lò mổ, sao có thể sống đến bây giờ.
Vừa mới động, cái giường xưa cũ liền kêu cọt kẹt mấy tiếng. Đứa nhỏ trên giường bị đánh thức, Liễu Xuân Oánh trong lòng nghĩ thầm, mông rốt cuộc không quay vào mặt mình, cám ơn trời đất, tính cô có hơi ...... kỳ quái, còn có chút thói sạch sẽ.
Bé trai mơ hồ một lúc liền lập tức thanh tỉnh, kêu một tiếng "mẹ". Mới 6 tuổi, cậu đã có thể tự mặc quần áo, rửa mặt, làm bữa sáng ra dáng ra hình. Liễu Xuân Oánh thực vui vẻ, đứa nhỏ càng nghe lời, gánh nặng trên người cô gánh nặng liền nhẹ nhàng đi một chút.
Nhưng cô rất nhanh không cao hứng nổi. Lý Á Kiệt không vệ sinh, tay chưa rửa đã chạy tới vo gạo nấu cơm. Quan trọng nhất chính là cái muỗng, mặt trên còn dính một khối to đen xì, không biết là thứ gì. Làm như vậy đồ ăn có thể ăn sao?
Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, đừng nói là ở nhưng thành phố lớn như thành phố A và thành phố S, chính ở huyện nhỏ nơi Liễu Xuân Oánh sinh sống, hành vi của Lý Á Kiệt đều bị người âm thầm xem thường, nói là không gia giáo. Cứ như vậy thì đứa nhỏ không thể trở thành một người đàn ông xuất sắc.
Dù sao cũng có thể lý giải, cô từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, chính mình sau khi chồng qua đời, liền hoàn toàn ngã xuống, rất nhiều chuyện đều là đứa nhỏ tự mình sờ soạng ra. Thật khổ thân đứa nhỏ này.
Bụng đói đến kêu lên, cô thở dài một hơi, nếu hiện tại mình đã ở trong thân thể này thì phải làm tốt chuyện này, không chỉ là vì nhiệm vụ, càng là vì thương cho đứa nhỏ. Ngăn Lý Á Kiệt lại, bảo cậu trở lại trên giường ngủ thêm một chút, cô chậm rì rì từ trên giường bò dậy, lết vài trăm cân thịt mỡ, bắt đầu lên một thực đơn nấu ăn riêng.
Béo đến mức này thật không dễ dàng, cô tự nhủ, cùng là vận động làm việc, so với người gầy còn khó khăn hơn nhiều.
Chảy mất vài cân mồ hôi, rốt cuộc cũng hoàn thành, xoay người chuẩn bị gọi Lý Á Kiệt dậy, cô phát hiện cậu mở to một đôi đôi mắt, nhìn chằm chằm, thấy cô đột nhiên xoay người, bị phát hiện, cậu lập tức cúi đầu.
Liễu Xuân Oánh lúc này mới phát hiện mình có đứa con xinh đẹp, đôi mi dài, mắt to ngập nước. Ha ha, thứ lỗi cho dân ngành kỹ thuật thiếu từ hình dung.
Lý Á Kiệt có chút ngượng ngùng, mẹ kế chưa từng hắn như vậy, không có ghét bỏ cùng ác ý. Cậu rũ đầu, lệ quang lấp lánh, nghiêm túc gấp chăn, lại bước qua mẹ kế, dọn ra hai bộ chén đũa còn sót lại trong nhà.
Liễu Xuân Oánh thật sự cảm thấy đứa nhỏ này quá ngoan, làm người khác muốn xoa đầu, khen ngợi một chút.
Cô vừa mới nảy sinh ý nghĩ như vậy, tay đã không chịu khống chế vươn tới vị trí mục đích. Xúc cảm quá tốt, dù là người sắp nổi bão, chỉ cần nhìn thấy một đứa nhỏ mắt vui vẻ mở to ngập nước, nặng lời gì đó đều không nói ra được.
Thôi, từ từ tính tiếp vậy.
"Đinh, ký chủ Liễu Xuân Oánh, hiện tại phát sinh thêm nhiệm vụ, bồi dưỡng cho Lý Á Kiệt thói quen vệ sinh tốt đẹp. " Yes " hay " No ", xin hãy lựa chọn."
Liễu Xuân Oánh trong lòng mừng thầm, cái này còn phải do dự sao, trực tiếp lựa chọn " Yes ". Liễu Xuân Oánh cảm thấy chính mình kiếm được hệ thống thật hiểu người khác, nhưng là sự thật có như cô tưởng tượng sao? Thiên cơ bất khả lộ.