Chương 16: Ngón tay

Edit: Vũ Quân

"Nơi nào?" Hạ Nhai giả vờ không biết mà tiếp tục hướng lên trên một chút, chân Cừu nhỏ đã bắt đầu hơi hơi phát run, hai đùi theo bản năng đem tay anh mềm mại kẹp ở giữa.

Anh không cần cố sức cũng hướng được lên trên nhưng anh lại dừng ở vị trí kia, cảm thụ thịt mềm trên đùi cô run nhè nhẹ, anh dùng ngón tay cái chọc vào qυầи ɭóŧ của Đường Miên: "Nơi này?"

Chỗ kia nóng quá, hơi nước mờ mịt rất nhỏ, Hạ Nhai cảm giác được vải dệt thuần bông đã bắt đầu trở nên nửa ướt.

"A......" Đường Miên giống như bị giật cơ thể đột nhiên trốn tránh, hai tay chạy nhanh bắt lấy ngón tay đang làm càn của Hạ Nhai.

"Đừng lại đυ.ng vào đó!"

Thì ra khi cô bị anh sờ cũng sẽ sinh ra cảm giác, thậm chí là xuất hiện phản ứng sinh lý.

"Cô ướt rồi đúng không." Anh càng dùng sức mà dùng hông đẩy eo Cừu nhỏ ở trên bàn.

"Xem ra bị em sờ thật sự có cảm giác hả?"

Đường Miên xấu hổ đến sắp nói không ra lời, cô cảm thấy trong đầu đều ầm ầm vang lên, cô biết Hạ Nhai đã sờ được, sờ được trên qυầи ɭóŧ cô ướŧ áŧ, phát hiện từ chỗ sâu trong cơ thể cô bị lòng bàn tay nóng bỏng của anh xoa nắn mà chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Ngón tay thiếu niên cách qυầи ɭóŧ lại chạm vào vị trí tư mật nhất giữa hai chân Đường Miên, sau đó to gan vê qυầи ɭóŧ đè ép vào, tìm được viên thịt mềm nhô lên kia.

"A, Hạ Nhai...... Đừng......" Ngay cả nằm mơ Đường Miên cũng chưa từng nghĩ đến sự tình sẽ phát triển đến bước này, thế mà cô lại bị học sinh đè trong văn phòng giáo viên tận tình vuốt ve nơi riêng tư của mình, nhưng giờ phút này eo cô đã không còn sức, chỉ có thể vô lực vặn vẹo.

"Đừng chạm vào chỗ đó...... Hạ Nhai......"

Hạ Nhai cảm thấy toàn thân Đường Miên giống như không có chỗ nào không mềm, đặc biệt là nơi này, vừa ướt vừa mềm, còn mang theo nhiệt độ ái muội, làm anh nhịn không được muốn sờ nữa.

"Sao cô lại mềm như vậy, chỗ nào cũng thật mềm......" Hạ Nhai đối với xúc cảm này có chút mê muội, anh không ngừng dùng ngón tay qua lại khảy viên đậu đỏ mềm mại kia, cũng không ngừng khảy thần kinh đang càng thêm căng chặt trong đầu Đường Miên.

Âm hạch không ngừng bị đυ.ng vào khıêυ khí©h truyền đến kɧoáı ©ảʍ giống như hồ sâu chậm rãi mở rộng, Đường Miên cảm giác được nguy cơ xưa nay chưa từng có, cô cũng đã không còn sức lực giãy giụa.

"Hạ Nhai...... A...... Đừng, buông cô ra......"

Kɧoáı ©ảʍ nhảy tới, cơ thể Đường Miên từng bước luân hãm, cố tình lúc này lý trí lại chậm một bước, cơ thể bị học sinh tùy ý đùa bỡn khiến cho cảm giác xấu hổ không ngừng lôi kéo tra tấn lòng cô, lại làm cho kɧoáı ©ảʍ càng thêm rõ ràng kịch liệt.

"Một chút, một chút thôi." Giữa háng Hạ Nhai cũng trướng đến khó chịu, anh đã nhịn không được bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ, xương hông không ngừng đâm về phía trước, đánh vào trên mông Đường Miên.

Dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn cương cứng, nhét trong đũng quần, lại cách quần đánh lên cánh mông mềm mại, thống khổ mà lại vui sướиɠ, Hạ Nhai cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn anh cũng bị bệnh liệt dương, rồi lại như thế nào cũng không dừng được.

Anh càng ngày càng không khắc chế được, thậm chí bây giờ anh đã muốn đem qυầи ɭóŧ in hình đầu con thỏ kéo xuống dưới, đem côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào, đem Cừu nhỏ vừa đáng thương lại đáng yêu đè trên chiếc bàn làm việc phủ kín bài tập thao đến khi cô quên nói không cần.

Đường Miên cẩn thận khắc chế tiếng thở dốc và hừ kêu của mình, tiếng kêu tinh tế mỏng manh khiến Hạ Nhai nghe được càng thêm ngứa ngáy trong lòng, động tác trên tay cũng càng thêm nhanh chóng.

Trước kia lúc xem AV, anh chưa từng cảm thấy những người phụ nữ kia thở gấp dễ nghe như vậy.

Cuối cùng trong nháy mắt cao trào cả người Đường Miên thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cô lại bị Hạ Nhai một phen vớt trở về, qυầи ɭóŧ thỏ trắng nhỏ bị dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung tóe khi cao trào nhiễm ướt mấy cái đầu thỏ, căng thẳng dán lên tiểu thịt cánh của cô.

Hạ Nhai trực tiếp ngồi trên vị trí của cô, thuận thế đem Cừu nhỏ ôm ngồi trên đùi mình, lúc Đường Miên từ trong cao trào phục hồi lại tinh thần còn chưa kịp mắng Hạ Nhai một trận đã nghe thấy bên ngoài chuông tan học vang lên, ngay lập tức đem không khí kiều diễm da^ʍ mĩ trong văn phòng rút ra ngoài.

Đường Miên nhanh chóng trở về hiện thực, cô sửa sang lại quần áo, sau đó mở tất cả cửa sổ ra thông gió, cuối cùng cô quay đầu lại dùng ánh mắt tự cho là hung ác nhất liếc Hạ Nhai một cái.

"Còn không mau về phòng học đi!"

Trước khi Hạ Nhai gặp Đường Miên chưa bao giờ biết có người khi tức giận còn đáng yêu như vậy, hơn nữa là càng nhìn càng thấy đáng yêu, xem thế nào cũng đáng yêu.

Anh có phải bị bệnh không nhỉ?

====

Tái bút: đến ngày hôm nay chẩn đoán chính xác Hạ đại lang mắc bệnh tương tư.

Phần tái bút của tác giả, không phải tui.