“Haizz!” Nụ cười của Vương đại nương càng rõ ràng, đều là người hiểu chuyện. Nếu tất cả phụ mẫu đều phân rõ phải trái như vậy, thì không còn những bà mối bị xách chổi đuổi ra cửa nữa.
***
Trong nhà bàn về việc hỏi cưới, trên trấn Vệ Đại Hổ cũng đang bận rộn chuẩn bị sính lễ.
Vệ Đại Hổ ôm hai cuộn vải rời khỏi tiệm, người bán nhiệt tình tiễn hắn đi, lớn tiếng nói: “Khách quan, ngài đi thong thả, lần sau lại đến!”
Lần sau không chỉ có mình ta đến mua vải đâu, Vệ Đại Hổ nghĩ trong lòng, vui vẻ đi đến tiệm điểm tâm đối diện.
Hai cuộn vải đã tiêu tốn gần hết số tiền của hắn. Hắn và cha thường chỉ mua vải thô, áo gai, chưa bao giờ mua loại vải tinh xảo như vậy. Dù giá cao nhưng thật sự đẹp mắt, vải nhuộm đỏ như quả chín trên núi, dưới ánh nắng, trông như có nước sáng óng ánh bên trong.
Nhìn qua rất ngọt.
Chỉ cần nghĩ đến việc tức phụ của mình mặc áo cưới đỏ rực rỡ gả cho hắn, trong lòng hắn không thể nói hết bao nhiêu là vui sướиɠ.
Vệ Đại Hổ cao tới chín thước, lưng hùm vai gấu, đi trong đám người như hạc giữa bầy gà. Không chỉ ở trên trấn, mà toàn bộ Đại Du triều, cũng khó tìm được nam nhân nào cao lớn cường tráng hơn hắn.
Đó cũng là lý do hắn chỉ thích ở trên núi, không thích xuống trấn, vì mọi người đều thích lén nhìn hắn, lén lút thậm thụt khiến hắn khó chịu.
Tiệm điểm tâm toàn là phụ nhân và hài tử, khi Vệ Đại Hổ tiến vào, không gian tiệm rộng lớn bỗng dưng cảm thấy nhỏ lại, ngay cả không khí cũng trở nên chật chội. Tiệm vốn dĩ ồn ào bỗng yên lặng như tờ.
Những hài đồng nhút nhát thậm chí còn sợ hãi núp sau lưng mẫu thân.
Với thái độ tương tự như ở tiệm vải trước đó, Vệ Đại Hổ cảm thấy không được thoải mái, may mà hỏa kế* nhanh nhạy, vội vàng đến chào hỏi: “Khách quan muốn mua điểm tâm à? Xin mời xem qua món chiêu bài** của chúng ta, bánh đậu đỏ…”
*Hỏa kế: người làm thuê
**Chiêu bài: hot nhất, bán chạy nhất
Nghe đến món chiêu bài, Vệ Đại Hổ lập tức đi theo tới phía trước.
Những hài tử núp sau lưng mẫu thân ló đầu ra, nhìn người cao lớn như núi, miệng nhỏ há hốc, như thấy điều gì hiếm có.
“Bánh đậu đỏ nhà ta số lượng hạn chế, mỗi ngày chỉ bán hai mươi phần. Nhiều phu nhân tiểu thư trong trấn rất thích, hàng ngày đều phải cử người đến xếp hàng mua.” Hỏa kế giới thiệu.
Vệ Đại Hổ không phân biệt được tốt xấu: “Không phải phải xếp hàng mua à? Sao hôm nay còn nhiều thế này?”
Hỏa kế nghẹn lời: “Khách nhân, ta không dám lừa ngài, bánh đậu đỏ của nhà ta thực sự là món chiêu bài, mỗi ngày đều phải xếp hàng mua. Có thể hôm nay các đại nhân đều có việc bận.”
Vệ Đại Hổ cười, thật đúng là trùng hợp, hôm nay đồ tốt đều để lại cho hắn, tức phụ sắp cưới quả là người may mắn.
Hắn cười lớn: “Được, gói cho ta ba phần.”
Mắt hỏa kế sáng lên, vội vàng đáp ứng, vui mừng đi gói hàng. Nhưng liếc thấy y phục của Vệ Đại Hổ, nhiệt huyết của hắn ta bỗng như bị dội một gáo nước lạnh. Vì e ngại khách nhân trông có vẻ không dễ trêu chọc, hắn ta chỉ có thể thử thăm dò: “Khách nhân, bánh đậu đỏ một phần một lượng bạc…”
Vệ Đại Hổ lấy từ trong ngực ra ba lượng bạc ném lên bàn, lông mày nhíu lại, vẻ mặt dữ tợn: “Nhanh chóng gói lại cho ta, nếu điểm tâm bị vỡ hỏng, ngày mai ta sẽ phá nát tiệm của các ngươi.”Dù không có lời đe dọa, ta cũng sợ nha, hỏa kế vừa sợ vừa vui mừng, nhận bạc rồi nhanh chóng đi gói điểm tâm.