Chương 11: Thèm cũng không làm ruộng cho họ

“Còn chưa thưa chuyện đã sốt ruột muốn thành thân rồi, ngươi đang nghĩ chuyện đẹp đẽ gì thế? Bây giờ biết sốt ruột rồi sao? Trước đây mấy năm thế nào? Trước kia cũng có người muốn đề thân với ngươi, sao không thấy ngươi quan tâm.”

Vệ lão đầu trừng mắt, dù nhà bọn hắn nghèo, nhưng không thể phủ nhận rằng nhi tử của lão cao lớn lực lưỡng, rõ ràng là một tay làm nông tốt, nên có những người âm thầm bày tỏ ý định. Chỉ là đồ hỗn trướng này không nhìn trúng.

Hắn chỉ quan tâm đến những hang rắn trên núi, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đào rắn bán.

“Những nhi tử cùng tuổi với ta trong thôn đã chạy hết rồi, ta muốn cưới vợ thì có làm sao? Người không muốn làm đương gia à?”

Vệ Đại Hổ phản đối, trước đây những người đến đề thân thế nào? Há mồm đã đòi mười lượng bạc sính lễ, còn chê nhà hắn nghèo, đất cằn không đủ nuôi nữ nhi nhà họ, nói nhà hắn tồi tàn, mái nhà dột nát, chê cha hắn què không làm việc được, là gánh nặng, khuê nữ nhà họ thì như tiên nữ hạ phàm, dưới chân phải trải bằng gạch vàng mới xứng.

Vậy mà họ vẫn đến nhà hắn đề thân, có phải có vấn đề không?

Nhi tử bướng bỉnh. Vệ lão đầu đã biết hắn đang nghĩ gì, lão nhìn từ trên xuống dưới: “Nhìn ngươi cao lớn, trông có vẻ là người có thể làm việc ngoài ruộng, ai mà không thèm?”

“Thèm cũng không làm ruộng cho họ.” Vệ Đại Hổ nói.

Đúng là khó chịu, nói chuyện chỉ làm người khác tức chết.

Lúc trước người ta khuyên can đủ kiểu, cô nương nhà kia xinh đẹp, nhà có nhiều huynh đệ có thể giúp đỡ, hắn nghe xong chỉ đáp một câu: “Ta ăn một bữa cần nửa thùng cơm, gạo trong nhà không đủ thì có thể mượn từ nhà nhạc mẫu không?”

Người ta tức giận, nhổ hai bãi nước bọt xuống đất, quay lưng bỏ đi.

Một bữa cơm nửa thùng, sao không lên trời luôn đi! Ngươi có thể cày cấy mười mẫu ruộng hay làm việc của mười con trâu không? Còn mượn gạo, sao không mơ mộng về thời Xuân Thu đi!

Thế mà còn muốn cưới tức phụ? Đi mà gặm vỏ cây đi!

Từ đó trở đi, không còn bà mối nào đến cửa Vệ gia đề thân nữa.

***

Mấy ngày gần đây, những lão hán trong thôn đều tụ tập dưới gốc cây lớn ở đầu thôn, nhìn những bông lúa trong ruộng để bàn bạc khi nào gặt.

Việc gặt không thể sớm không thể muộn, còn phải xem thiên thời, nếu không may gặp phải ngày mưa, hạt thóc bị mưa làm hỏng thì nguy to. Nông hộ cả năm vất vả chỉ chờ đợi mấy ngày này, thật sự không dám lơ là. Những ngày gặt lúa, họ muốn cả nhà cùng ra sức, làm ngày làm đêm để thu hoạch về trong nhà mới yên tâm.

“Tam Tổ Gia, ngươi xem vài ngày tới có mưa không?” Mấy hán tử không quyết định được hỏi lão đầu có bối phận cao nhất trong thôn.

Tam Tổ Gia ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt già nua nhăn nheo có vẻ nghiêm nghị, mở miệng lộ ra hàm răng thưa thớt: “Ta thấy có vẻ không mưa, chỉ không biết lão nhân gia có thay đổi ý định giữa chừng hay không.” Lão chỉ lên trên trời, thở dài nói.

Đang nói chuyện thì có người thấy Vệ lão đầu dẫn nhi tử chuẩn bị rời thôn.

Vệ gia vốn ít xuất hiện trong thôn, vì Vệ lão đầu từng là thợ săn, lão không được lòng dân trong thôn. Thợ săn tính tình cứng rắn, người có thể săn được thú lớn thì có tính cách như thế nào? Ngày xưa, thôn dân không đồng ý cho lão cư ngụ vì sợ lão khó gần, nếu không hợp ý có thể ra tay đánh người, thậm chí gϊếŧ người, lão có thể phủi mông lẩn vào rừng sâu, không ai tìm thấy lão nữa.