Chương 10: Lên núi dễ, xuống núi khó

Vệ Đại Hổ nhìn xung quanh, lấy ra vài đồng xu từ trong người, chỉ vào một chỗ nói: “Phần đường đó, gói một phần.”

“Có ngay!” Hỏa kế vui vẻ đáp.

Ra khỏi tiệm bánh, Vệ Đại Hổ tiếp tục đến quán rượu mua hai vò rượu ngon, tiêu tiền như nước, bạc kiếm được từ việc bắt Tiểu Long hôm qua, hôm nay chẳng còn bao nhiêu.

Bận rộn suốt buổi sáng, bụng hắn đã đói sôi lên, Vệ Đại Hổ cầm đồ đi đến quán mì, gọi ba bát mì to, tạm thời ăn cho no bụng, thấy mặt trời bắt đầu lêи đỉиɦ, hắn lập tức rời khỏi trấn.

Lần theo con đường nhỏ vào núi, rồi lần mò đi vào con đường sâu trong núi, chỉ trong vài cái chớp mắt, hắn đã mất dạng.

*

Giữa trưa, đầu thôn cuối thôn bay lên khói bếp.

Hiện tại thời thế tương đối yên ổn, nếu quay ngược lại vài chục năm trước, cả triều đình hỗn loạn, đánh trận khắp nơi, bách tính không có ngày an nhàn, những thợ săn trên núi muốn định cư dưới núi là rất khó, người trong thôn cũng bài trừ người ngoài.

Tất nhiên, bài trừ người ngoài chỉ là một lý do, lý do khác là thợ săn thường xuyên thấy máu, ai dám nhận họ khi không biết rõ nhân phẩm của họ, quả thực là chê mạng lớn.

Nhiều kẻ gϊếŧ người rồi chạy vào sâu trong núi, ai biết người đứng trước mặt có phải là đại ác nhân đã cõng theo vài mạng người không.

“Lên núi dễ, xuống núi khó” chính là ý này.

Tất nhiên cũng không phải hoàn toàn không có cách, ví dụ như Vệ lão đầu hiện tại, trước đây là Vệ Đại Lang đã cưới cô nương trong thôn, cuối cùng mới từ thợ săn trở thành dân thôn Đại Hà, miễn cưỡng được dân thôn Đại Hà tiếp nhận.

Tất nhiên, dù người trong thôn đồng ý cho hắn định cư, nhưng chỉ có thể xây nhà ở nơi hẻo lánh, lúc đó Vệ Đại Lang cũng muốn yên tĩnh, nên chọn ở dưới chân núi phía sau.

Chân núi yên tĩnh thật, chỉ là xa thôn một chút.

Vệ lão đầu đang cầm bát ăn cơm trong sân, vừa mới múc hai muỗng, đã nghe thấy động tĩnh từ phía sau núi. Lão đứng dậy đi ra vườn sau, thấy nhi tử của mình giống như mãnh hổ xuống núi, sau lưng đeo hai miếng vải, trên cổ vòng hai vò rượu, tay to cầm dây thừng, cẩn thận bảo vệ mấy gói điểm tâm.

…Đúng là làm chuyện bực mình, mang theo vải tốt đi trong núi, không sợ cành cây làm hỏng à!

“Cha, ta về rồi.” Vệ Đại Hổ thấy ông cụ cầm bát, đi nhanh hơn. Hắn lười vòng qua cổng sân, trực tiếp bước dài vào sân, đặt đồ xuống nhà chính, vội cúi người vào bếp lấy bát cơm ăn: “Đói chết rồi, một bát mì ở trên trấn còn không đủ để ta ăn, chỉ có thể lấp đầy kẽ răng.”

“Trên người mang hai mươi lượng bạc, lại chỉ ăn một bát mì?” Vệ lão đầu bước vào nhà, nhìn kỹ đồ mua về của nhi tử, âm thầm gật đầu, làm việc cũng được.

“Tiêu hết rồi, còn lại vài đồng, chỉ có thể ăn ba bát mì.” Vệ Đại Hổ đói đến chóng mặt, đêm qua lo lắng đến việc lấy tức phụ, hắn vui mừng không ngủ được, cuối cùng đành nhân lúc có ánh trăng, trèo núi đi lên trấn, đi hai canh giờ đường núi, sớm đã đói đến da bụng dán da lưng.

Nhìn đồ mua về, Vệ lão đầu lại cầm bát, hai phụ tử ngồi ở hai góc, vừa ăn vừa nói chuyện: “Hôm nay, Vương đại nương đã đến, nương của cô nương kia là người hiểu chuyện, nếu nương đã như vậy, nữ nhi chắc cũng không tệ. Ta nghĩ ngày kia là ngày tốt, ta sẽ đi thưa chuyện với nhà người ta.”Vệ Đại Hổ liên tục gật đầu: “Vậy khi nào thành thân?”