Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

Quyển 1 - Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dọc đường đi Hách Thuần vẫn đọc sách ma pháp, vẫn thường trộm nhìn tên Orpheus đang ngồi trên mũi của Airavata.

Cô nhận ra cách ăn mặc của Orpheus không khác mình cho lắm, cả người được trùm kín trong bộ đồ đen, gương mặt cũng được vải đen che kín. Darklin thấy Hách Thuần và Orpheus cứ liếc qua liếc lại, nàng ngẩn ngơ nhìn Hách Thuần, đến mức cô chịu không nổi nữa, đành phải lên tiếng: “Chị nhìn đủ chưa! Chị nhìn hoài làm em sợ đó!”

“Hách Thuần à, trước kia chị thấy rất

tò mò về diện mạo của Orpheus, bây giờ lại thấy tò mò về em đó! Trước kia, ngày nào mọi người cũng thử đủ mọi cách để nhìn được mặt của Orpheus, hôm nay nhìn thấy hắn, đột nhiên chị nhớ đến lúc ăn cơm em phải gỡ mặt nạ ra chứ nhỉ? Nhưng sao chị lại không nhớ rõ gương mặt em? Cảm giác rất là mơ hồ.”

Nghe thấy những thắc mắc của Darklin, Hách Thuần cảm thấy chột dạ dễ sợ! Trước khi ăn cơm, cô đã dùng sóng điện làm nhiễu loạn thị giác khiến họ không thể nhìn thấy rõ diện mạo của cô. Hơn nữa, sự chú ý của mọi người lúc nào cũng đặt trên mâm cơm nên trí nhớ lại càng thêm mơ hồ, sợ là ngay cả tổng thể gương mặt của cô họ cũng nhìn không rõ.

Hách Thuần ho khan hai tiếng: “Sao em biết được! Chắc là do mặt em phổ thông quá nên chị nhớ không ra.”

“Vậy thì không đúng! Bọn chị rất tò mò về gương mặt của em, chỉ là do em bận quá nên mọi người mới không nghĩ cách để nhìn mặt em cho bằng được mà thôi! Bất tri bất giác mọi người cũng quên mất việc này. Hách Thuần, cho chị nhìn mặt em đi?”

Hách Thuần lập tức như con thỏ bị vuốt lông, nhìn Darklin với vẻ đầy cảnh giác. Darklin thấy ánh mắt cảnh giác của Hách Thuần thì cảm thấy thật cạn lời, nhìn một cái thôi mà có cần phản ứng dữ vậy không! Orpheus ngồi trên chiếc mũi dài quay đầu nhìn Hách Thuần khiến cô mắc ói hơn nữa!

Orpheus tặng thêm cho cô một câu: “Tôi có từng nói màu mắt của cô hơi lạ chưa nhỉ?”

Hách Thuần lại chột dạ nhưng vẫn cố chống chế: “Những thứ anh chưa thấy còn nhiều lắm!”

Orpheus cũng không nói gì thêm, mà Darklin bên cạnh lại bắt đầu để ý đến màu mắt của Hách Thuần. Hách Thuần cúi đầu, không muốn để nàng nhìn thấy, cô thầm mắng: Tên Orpheus này không thể cho mình yên được à! Chỉ cần đổi màu mắt xinh đẹp của mình là được chứ gì, đến lúc đó cứ nói hắn ta nhìn nhầm là được!

Bây giờ Hách Thuần cực kỳ không muốn nhìn thấy Orpheus. Pu Nasen và Giles đi đằng trước ngoái lại nhìn, sau đó hỏi: “Hách Thuần, trưa rồi, có muốn dừng lại nghỉ chút không?”

“Muốn!”

Đoàn người dừng lại, thả Airavata bên đường, nhóm Pu Nasen cũng đến chỗ Hách Thuần, nói: “Hách Thuần, ít nhất chúng ta phải đi suốt ba ngày mới có thể đến trấn tiếp theo. Trên đường, chúng ta còn phải băng qua một sơn cốc, đường trong sơn cốc rất khó đi, chúng ta chỉ có thể đi bộ mà đi bộ thì ít nhất cũng phải mất năm sáu ngày!”

“Tới đó rồi tính tiếp, nếu không được thì chúng ta ngồi xe!” dien dan Le Quy Don

Giles hỏi: “Cái đó gọi là xe hả?”

“Ừ!”

Hách Thuần không muốn lấy xe ra trước mặt tên Orpheus chút nào, dù sao từ lúc gặp hắn ta tới giờ cô vẫn chưa biết được người này tốt hay xấu! Nhưng thấy đám người Darklin đối xử rất tốt với Orpheus, dường như rất thân quen nên Hác Thuần cũng do dự, nếu nhìn thấy đường quả thực khó đi thì đành ngồi xe vậy. Mọi người bắt đầu ngồi bên đường nghỉ ngơi, ăn lương khô. Hách Thuần vừa bị Darklin và Orpheus khủng bố nên nào dám tháo mặt nạ bảo hộ xuống nữa. Orpheus trực tiếp quay lưng về phía mọi người mà ăn, Hách Thuần thấy thế liền học theo hắn, xoay người sang chỗ khác ăn. Chỉ có điều cái bánh mì lớn này đúng là khó ăn thật, Hách Thuần lấy hoa quả ra gặm! Gặm được hai trái, cô xoay người lại thì sợ hết hồn, không biết từ khi nào bọn họ đã đến bên cạnh cô rồi!

Hách Thuần hỏi: “Mọi người làm gì đó?”

Giles: “Muốn nhìn xem em trông thế nào. Trùm chi kín mít vậy!”

Hách Thuần cạn ngôn, cho họ xem cũng không sao, mình tin tưởng họ nhưng đến lúc thấy mặt mình không biết họ có bị dọa sợ hay không thôi!

“Sau này cho mọi người nhìn!”

Mọi người vẫn cứ nhìn chằm chằm Hách Thuần, sau đó Pu Nasen lên tiếng: “Hách Thuần, mắt em to thật đấy, lông mi dài ghê! Tuy màu mắt của em bọn chị chưa từng thấy qua nhưng trông rất đẹp!”

Thật ra dáng vẻ của Hách Thuần vô cùng phổ thông, chỉ có đôi mắt này là coi được thôi!
« Chương TrướcChương Tiếp »