Chương 1: 1: Xuyên Không Về Cổ Đại

Một vụ nổ dữ dội đã biến toàn bộ nhà bếp của khách sạn thành tro bụi, những đầu bếp học việc chưa kịp trốn thoát...!tổng cộng mười người đã bỏ mạng trong biển lửa.

“Đáng tiếc là cô vẫn chưa đạt được chứng chỉ đầu bếp cấp năm…” Thịnh Niệm Khánh cười khổ và hoàn toàn bất tỉnh trong vụ nổ đó.

...

Thịnh Niệm Khánh không ngờ rằng cô có thể tỉnh lại, dù sao đó cũng là một vụ nổ dữ dội như vậy cũng khiến một con muỗi bị vỡ thành từng mảnh, nhưng cô đã sống lại nhưng bàng hoàng hơn khi cô mở mắt ra điều đầu tiên cô nhìn thấy là nơi cô đến không phải là một phòng bệnh được trang trí gọn gàng, mà trên đầu cô treo một cái mùng tồi tàn, mơ hồ có thể nhìn thấy mạng nhện treo ở mép giường...

Đây là đâu? Tại sao cô vẫn chưa chết?

Thịnh Niệm Khánh còn đang băn khoăn thì một cơn đau chợt ập đến trong đầu, rồi có một số ký ức của một người xa lạ ùa vào tâm trí của cô như thủy triều.

Tên nguyên chủ là Thịnh Khánh Khánh, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn lại một em gái 8 tuổi và một em trai 6 tuổi, ba chị em nương tựa vào nhau sống cho đến nay.

Lý Thị vốn lâu nay không để ý và đến thăm cháu của bà, bề ngoài muốn chăm sóc nhưng thực chất bà đang có ý định bán cháu gái của mình.

Thịnh Khánh Khánh không phải ngu ngốc, nhưng cô không muốn thì bị Lý Thị đẩy ngã xuống đất trong khi đang cãi nhau với Lý Thị, nhưng không may bị đập đầu nên hồn về Tây Thiên.

Vì vậy, cơ thể trẻ này đã được thay thế bằng một linh hồn khác.

Thịnh Niệm Khánh, không, bây giờ nên gọi là Thịnh Khánh Khánh.

Cô từ từ mở mắt ra, lúc này cơn đau đầu đã biến mất không còn dấu vết, nhưng phía sau đầu vẫn còn một cơn đau âm ỉ, chắc hẳn là vết thương do bị Lý Thị đẩy ngã trúng.

Thịnh Khánh Khánh chưa kịp trả lời vì sao cô trở thành một con người khác thì bỗng có vài người cãi vã, la hét ở trước cửa nhà.

"Đại phu đang nhìn gì vậy? Cô ấy đã chết thật hay chỉ là giả chết đó! Ta chỉ đẩy nhẹ thôi, làm sao mà có thể ngã chết được chứ? Đây rõ ràng là muốn tống tiền ta sao!" Đúng rồi, bà ta tức giận đến mức càng nói càng dữ dội như Thịnh Khánh Khánh dù đã ở cách rất xa mà vẫn có thể nhìn thấy nước miếng của bà ta bay khắp nơi.

"Nhưng Nhị Ngưu lại nói chị gái của cháu đã ngất đi hoàn." Thịnh Tư Minh em trai của cô phản bác: "Mọi người trong thôn đều nhìn thấy bà ta đã đẩy ngã chị gái của cháu.

Nếu chị gái của cháu mà có chuyện gì thì bà ta.

.

."

“Ta là làm cái gì!” Lý Thị đẩy Thịnh Tư Minh ra, nhổ một ngụm nước miếng rồi chế nhạo: “Ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi không đồng ý hôn sự này, ta sẽ không cho các ngươi một hạt cơm ăn.

Các ngươi cứ chờ đó đi mà chết đói cả lũ! Còn nữa, nếu con nhỏ Thịnh Khánh Khánh đó muốn chết thì để cho nó chết đi! Nếu nó chết thì còn có Thịnh Chí Chi!”

Lý Thị nhìn thấy hai đứa nhỏ trước mặt, mặt đỏ bừng giận dữ nhưng không dám phản bác một lời, vẻ mặt đầy vui sướиɠ, hả hê nói: “Nếu các ngươi van xin ta nói không chừng cho các ngươi thương tiếc, nếu không xem các ngươi nhịn giỏi đến mức nào.

Thịnh Khánh Khánh sẽ phải gả cho Trình công tử b3nh hoạn đó mà qua đời, Trình gia tất cả của cải đó sẽ là của các ngươi."

“Được rồi, tại sao bà lại không để Vạn Nương mà đi kết hôn?” Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn.

Ba người đối diện nhau vô thức nhìn về hướng phát ra thanh âm, nhưng vẻ mặt lại khác nhau.

Lý Thị tỏ ra bất an nhưng anh em Thịnh gia lại đầy bất ngờ.

"Chị ơi, chị tỉnh rồi hả!"

"Chị ơi, xin chị đừng để xảy ra chuyện gì.

Ôi.

.

.

nếu chị chết thì em và A Minh sẽ ra sao? hu.

.

.

hu.

.

.hu"

Hai đứa trẻ vẻ mặt tái nhợt thở hổn hển khóc trước mặt cô, thân thể nhỏ bé run rẩy, Thịnh Khánh Khánh trong lòng chua xót, hai mắt gần như đỏ bừng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để khóc...

“Vạn Nương làm sao có thể so sánh với ngươi sao? Vạn Nương của ta xinh đẹp, tương lai sẽ gả cho quý nhân.

Ngươi thì sao có cha sinh không có mẹ dạy dỗ.

Nếu ngươi có thể gả cho Trình gia đó đã là phúc phần của người rồi ".

Lý Thị chửi rủa, vẻ mặt tự tin đến mức suýt chút nữa dùng ngón tay chọc vào đầu Thịnh Khánh Khánh.

Thịnh Khánh Khánh cũng không thèm nhìn bà ta, khàn giọng hét lớn với Thịnh Chi Chi: “Chi Chi, đi mời trưởng thôn.”

“Mày muốn trưởng thôn làm gì?” Thịnh Chi Chi nức nở, vẻ mặt khó hiểu.

"Đương nhiên phải xin trưởng thôn cho ý kiến.

Thịnh Gia Thôn chúng ta khi nào lại có người ngoại lại ức hϊếp chúng ta!" Thịnh Khánh Khánh phun ra từng chữ một, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Lý Thị là một bà nội chả hiền lành tý nào nhưng lại rất râm đãng, sau khi chồng mất, Lý Thị không có cha mẹ chồng mà đi lấy một gia đình ở thôn bên cạnh, thậm chí còn vứt bỏ đứa con trai mới mấy tuổi bỏ đi Thịnh Gia Thôn bị mọi người khinh thường.

Ngày nay Lý Thị không được coi là người ở thôn này.

Thôn cùng họ bài xích ngoại nhân, huống chi Lý Thị phiền phức như vậy, chuyện này đến tai trưởng thôn, Lý Thị nhất định sẽ không thoát khỏi.