Chương 11

Tôi nghĩ rằng dù sao thì tôi cũng đã học trường nghệ thuật được hai năm, cũng không phải là loại người chưa trải sự đời. Ngay cả những anh chàng đẹp trai với ngoại hình ưa nhìn như Phùng Bác, nhiều năm rồi tôi cũng không có loại cảm giác này, chẳng lẽ ngồi đếm bươm bướm đến mức sinh ảo giác rồi sao?

Trước khi kịp ngẫm nghĩ kỹ càng, tôi tiếp tục nín thở và nhìn chằm chằm vào anh ta, chỉ cảm thấy rằng đêm hôm thế này mà tôi đã trúng tiếng sét ái tình, lại cảm thấy linh hồn thoát khỏi cơ thể như được trải nghiệm đỉnh cao của Maslow.

Tôi cho rằng cảm giác hưng phấn đó nhanh chóng xuyên thấu tâm hồn khiến người ta kích động đến mức không thể thở nổi, đây hẳn là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết. Sự phấn khích, căng thẳng, vui sướиɠ và tất cả các loại cảm xúc không thể giải thích được đan xen vào nhau, toàn thân tôi gần như hơi run lên, nhưng tôi chỉ đứng sững tại chỗ và anh ta cứ thế mà đi ngang qua tôi.

Tôi muốn ngăn anh ta lại, nhưng khi hé miệng lại kêu lên “Này”.

Bất chợt lời bài hát trong “Lưu niên” chợt lóe lên trong tâm trí tôi: “Người ở bên cạnh ta, chỉ một lần gặp gỡ không hẹn trước. Tháng năm trời trong xanh bỗng sấm chớp kéo về. Trong cuộc đời này, tương phùng nơi lối nhỏ, cuối cùng cũng không may mắn mà tránh khỏi trong lòng bàn tay bỗng vấn vương một sợi tơ hồng. Từ khi hiểu chuyện đến lúc biết yêu cũng chẳng quá một ngày.”

Thật sự là hát lên tiếng lòng của tôi đó mà!

Trơ mắt nhìn anh ta chầm chậm bước qua mà trong lòng tôi vẫn chưa bình tĩnh trở lại được, vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng đang dần xa của anh ta.

Đang đứng ngơ ngác không dám bước đến, đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh huyên náo ở nơi cuối con hẻm.

“Tiết Tĩnh Vũ! Cuối cùng tao cũng đợi được mày, đánh đi!”

Sau đó, tôi nghe được âm thanh sắt thép va chạm nhau và anh ta đột ngột quay lại khi đã đi xa, như thể anh ta đã bị lưu manh tấn công. Trong tình thế nguy cấp này mà trong lòng tôi còn âm thầm ngưỡng mộ, người đàn ông này sao mà chạy cũng có thể hiên ngang như thế…

Sau đó, tôi bị anh ta đυ.ng vào đầu!

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Anh ta lo lắng, vội vàng quay lại sau khi chạy được nửa mét và hỏi người đã bị đυ.ng cho choáng váng là tôi đây: “Bạn học, bạn có sao không?”

Và ngay khi tôi nhìn lên, tôi thấy ba hoặc năm người đang mang ống thép phía sau lưng, những kẻ dữ tợn đó rõ ràng đang chạy về phía anh ta.

Tôi đã lăn lộn ở ngôi trường hậu hiện đại Cổ Hoặc Tử này quá lâu rồi, tôi đã sớm không còn là một đứa trẻ ngây thơ vừa bước chân vào đại học chưa hề gặp lưu manh, nhất là khi đã tận mắt nhìn thấy mấy đợt chém gϊếŧ tập thể đầy quy mô. Đối với cảnh máu chảy đầu vỡ cũng không có gì là lạ.

Nhưng tôi vẫn bàng hoàng, khung cảnh cả đám đông đánh một người thật sự rất tệ.

“Tôi không sao, anh mau chạy đi!” Tôi vội vàng đẩy anh ta một cái, lúc nguy cấp như thế còn rảnh rỗi quan tâm đến người khác, anh đẹp trai à, anh bị ngốc sao?

Sau đó, anh ta mới phản ứng lại và nhanh chóng phóng chân chạy thật nhanh.

Bọn cầm ống thép đã đuổi đến nơi rồi, nhìn thấy tên cao nhất kia sắp đuổi kịp, tôi vội vã hét lớn: “Dừng lại!”

Giọng nói lớn đến nỗi khiến bọn họ dừng lại ngay lập tức và cùng quay đầu nhìn tôi.

“Ô, người đẹp!” Tên gần tôi nhất chậc lưỡi.

“Người đẹp cũng không phải việc của mày, cô ta là người của Phùng thiếu đó.” Một tên khác nhìn về phía tôi rồi buông lời cảnh cáo: “Người đẹp Diệp bớt lo chuyện bao đồng lại đi, chúng tôi chỉ muốn giúp dân trừ hại!” Nói xong thì quay người, dùng hung khí trong tay đánh về phía anh ta. Anh ta không kịp né tránh nên trúng vào lưng, sau đó loạng choạng đâm vào tường.

Tôi vô cùng lo lắng, không biết lấy can đảm từ đâu ra, tôi vơ lấy cái túi nhựa trên mặt đất và ném về phía sau.

“Bụp!” Chiếc quạt bàn nhỏ trong túi bay ra, đập chính xác vào đầu tên kia, chỉ nghe thấy “Ui” một tiếng rồi tên đoa ngồi xổm xuống đất.

“Mẹ nó!” Có người tức giận mắng nhưng không có ai ra tay với tôi mà tất cả đều dồn về phía góc tường. Tôi bất đắc dĩ lấy chiếc túi bên cạnh và tiếp tục ném nó để ngăn cản bọn họ, tư thế đó rất giống với diều hâu đang chuẩn bị cắp gà con, tôi nghĩ dáng vẻ của mình lúc đó chắc hẳn buồn cười lắm.

Người đàn ông cầm ống thép đầu tiên sửng sốt trong giây lát, rồi cười xấu xa.

“Ô ô, mỹ nữ cứu anh hùng à, thật thú vị!”

Tôi phớt lờ những lời chế giễu của họ và trừng mắt.

Lúc này, người đang ngồi xổm trên sàn đứng dậy, anh ta sốt ruột đột nhiên kéo tôi sang một bên: “Đứng sang một bên đi!” Vừa nói xong thì có một chiếc ống inox sáng tinh bóng loáng sắp sửa đập đến, tôi nhanh mắt nhanh tay, bỗng nhiên bổ nhào đến đỡ cho anh ta một gậy.

Cánh tay phải của tôi truyền đến một cảm giác đau nhói, tôi cảm thấy thế giới quay cuồng. Tôi nhào vào ngực anh ta mà anh ta cũng rất kịp thời đưa tay ôm tôi. Một mùi thơm thoang thoảng phả vào mặt tôi, trong nháy mắt tôi trở nên say mê. Đồng thời thầm hạ quyết tâm, bây giờ cứ xem như bị đánh chết thì tôi cũng muốn bảo vệ anh ta!

Cảm tạ trời đất, Phùng Bác đã đến ứng cứu kịp thời.

Thêm vài tiếng kêu thảm thiết thật to, chờ đến khi tôi mở mắt ra thì trận chiến đã kết thúc.

“Diệp Ngưng Tố, Diệp Ngưng Tố!” Phùng thiếu liều mạng kéo tôi ra khỏi ngực anh ta, vừa nói vừa lay lay tôi: “Bà sao rồi, có bị thương chỗ nào không?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đừng lay nữa, cánh tay của tôi rất đau…”

Sau đó Phùng Bác vội vàng đưa chúng tôi đến bệnh viện, sau lưng Cá Voi đã bị đánh đến bầm đen. Mà tôi còn thảm hại hơn, cánh tay phải của tôi bị gãy xương.

Ba kỳ thi cuối cùng bị hoãn và tôi thì bị buộc về nhà sớm để nghỉ ngơi. Nhưng tôi không hối hận và tôi thậm chí còn tràn đầy niềm vui, miễn là anh ấy không sao.

Sau khi trải qua cảm giác hồi hộp của đêm đó, tôi biết được rằng anh ấy tên là Tiết Tĩnh Vũ, biệt danh là Cá Voi và anh ấy là hotboy thân thiện nổi tiếng trong trường chúng tôi.

Tuy nhiên, điều quan trọng hơn đối với tôi đó là tôi biết rằng mình đang yêu anh ta.

Đôi khi nghĩ lại thì tình yêu thật sự là một điều kì diệu, lần đầu tiên gặp gỡ bất ngờ đều khiến người ta thật sự không còn muốn mạng sống của mình nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau sau khi về đến nhà, tôi nhận được một tin nhắn không tên trên điện thoại.

“Có ở đó không, tôi đang đứng dưới nhà cô.”

Tôi bật dậy khỏi giường, mở rèm cửa, có một bóng người trông rất đẹp mắt đứng dưới tán cây.

Tôi hào hứng chạy xuống nhà mở cửa.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng sáng sớm không chói chang, không khí buổi sáng trong lành và hơi lạnh.

Mà trước mắt tôi là cây nhãn tươi tốt, đứng phía trước là một bóng người cao gầy mạnh mẽ, rắn rỏi.

Làn gió nhẹ lướt qua mái tóc trên trán, rồi bay đến giữa đôi lông mày xinh đẹp của anh ta và những tia nắng xuyên qua tán cây lấp lánh trong đôi mắt anh, trong suốt, giữa đôi lông mày xinh đẹp của anh, và những tia nắng xuyên qua khe cây tan chảy trong mắt anh, trong suốt và mờ ảo. Mà dáng vẻ anh ta mỉm cười với tôi cũng dịu dàng, yên tĩnh, cả thế giới trong nháy mắt trở nên lộng lẫy, chói loà.

Khoảnh khắc ấy, lòng tôi nở rộ.

Mùa hè đó chính là kỳ nghỉ vui vẻ nhất trong đời tôi. Bởi vì mỗi ngày anh ta hầu như cũng đến nhà tôi, còn thường xuyên mang cho tôi một số món ngon cho tôi. Lúc đầu, tôi được chiều chuộng quá mà hoảng sợ, mà anh ta thì nói rằng tôi chính là vị ân nhân cứu mạng anh ta, sự quan tâm của anh ta đối với tôi là điều hiển nhiên.

Dần dần, chúng tôi trở nên thân thiết. Và điều mà chúng tôi thường làm nhất khi ở bên nhau chính là trò chuyện, thật ra tôi vốn không phải là người lắm lời, còn anh ta thì lại ít nói. Nhưng vì lý do nào đó mà ngay khi nhìn thấy anh ta tôi đã bắt đầu mở miệng trò chuyện. Những câu chuyện thú vị thời thơ ấu, những tin đồn, sở thích và thậm chí cả những tin tức quan trọng về các sự kiện quốc gia, các vấn đề chính trị đều mang ra trò chuyện, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.

Tình cảnh đó cứ như tôi hận không thể kể hết những chuyện trên đời này với anh ta.

Thật ra chỉ là do tôi cảm thấy lo lắng, vừa nhìn thấy anh ta thì tôi đã không thể ngăn được trong lòng hỗn loạn. Để giảm bớt căng thẳng nên tôi không thể làm gì khác hơn là nói không ngừng, càng không ngừng thì càng nói, nói xong còn giả vờ hỏi một cách ngẫu nhiên, vậy còn anh thì sao?

Sau đó thì tôi lại nghe anh ta nói, anh ta nói chậm rãi, tôi nghiêm túc nhìn vào mặt anh ta, thầm nghĩ rằng dáng vẻ của anh ta đẹp trai thì cũng thôi đi, sao cả giọng nói cũng dễ nghe như thế. Mà ánh mắt của anh lại vô tình chạm vào mắt tôi, tôi đỏ mặt ngay tức khác, quay đầu đi chỗ khác. Khụ khụ… thật là xấu hổ.

Sau đó, chúng tôi càng trở nên quen thuộc hơn.

Anh ta thường ở nhà tôi hơn nửa ngày, học xong còn ở lại ăn chực. Vì tay phải của tôi gãy nên hành động cũng bất tiện. Anh ta thường giúp tôi gắp thức ăn khi ngồi ở bàn ăn, có mấy lần anh ta đút thức ăn cho tôi trước mặt ba mẹ tôi. Chỉ là tôi lại đỏ mặt, nhưng mà tôi ngượng ngùng suốt nửa ngày mới nhận ra ba mẹ tôi và anh ta đều rất bình tĩnh, trò chuyện vui vẻ cứ như đây là chuyện hiển nhiên vậy.

Vì vậy, tôi tự nhiên thân thiết hơn với anh ta, thậm chí còn nói với anh ta về việc viết tiểu thuyết. Tôi luôn dùng bút danh để kiếm sống, trên giang hồ ngoại trừ bút danh của tôi thì hầu như là không có bất kì tin tức nào khác được lưu truyền, thậm chí Thượng tá Meo Meo là nam hay nữ cũng chẳng ai biết. Mà cũng chỉ có riêng ba người là Hàn Khanh, Đường Phỉ và Phùng thiếu biết chuyện.

Anh ta rất ngạc nhiên khi biết điều đó, anh ta nói rằng anh ta đã bị cuốn hút bởi “Truyền thuyết về các vị thần” vào cấp ba. Không nghĩ rằng tác giả lại là tôi, sau đó còn khen tôi viết truyện sinh động và tuyệt vời, nhưng truyện chính kéo dài quá, phần mới càng ngày ra càng chậm. Phần trước đã sớm bị lãng quên, nên mỗi lần ra phần mới đều phải đọc lại phần trước một lần, mà năm năm rồi vẫn chưa xong đoạn kết thúc…

Tôi xấu hổ cúi đầu, nghiêm khắc kiểm điểm lại bản thân.

Mà xét thấy tôi cũng chỉ còn có một tay để hoạt động, nên anh ta vui vẻ đồng ý gõ chữ giúp tôi. Tôi đọc anh ta gõ phím, kết quả là tôi thường nhìn anh ta đến ngẩn người, nói xong một câu thì ngồi sững sờ hơn nửa ngày không mở miệng nói tiếp, mà anh ta cũng rất có kiên nhẫn, cứ cho là tôi đang suy tư đoạn tiếp theo nên cũng chẳng nói lời nào.

Thế là hai người ngây ngốc ngồi, bầu không khí yên lặng đến lạ.

Cuối cùng, anh ta không nhịn được mà lên tiếng: “Sau đó thì sao? Nghĩ ra chưa?”

“Hả?” Tôi như vừa bừng tỉnh sau cơn mơ: “Chúng ta viết đến đâu rồi?”

Anh ta lau mồ hôi:…

Nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc khi ở bên anh ta. Loại hạnh phúc đó xuất phát từ tận đáy lòng và tôi rất ghét bị quấy rầy. Vì vậy, sau khi Phùng Bác và Hàn Khanh đến chơi vài lần thì đều bị tôi đe dọa không cho đến nhà tôi nữa. Sau đó Hàn Khanh còn mắng tôi trọng sắc khinh bạn, Phùng Bác nói tôi đã cướp đi người đàn ông của cậu ta.

Và anh ta cũng có vẻ thích ở bên cạnh tôi nên thường xuyên ở nhà tôi không về. Sau này, khi chúng tôi đã ở bên nhau, tôi hỏi tại sao anh ta lại cứ đến nhà tôi. Anh ta bất lực nói: “Đồ ngốc, vì anh thích em.”

“Thật không?” Tôi không tin.

Anh ta rất sầu não, nói rằng nếu như anh không thích em thì mỗi ngày đều chạy qua ba con phố để đến nhà em, ngồi trên ghế sô pha cùng xem phim truyền hình nhàm chán với em, còn lấy lòng em, bưng trà rót nước hầu hạ em? Em thật sự nghĩ rằng anh chỉ muốn báo đáp ân tình à…

“Phải, em nghĩ rằng anh mặt dày mày dạn ăn chực ở nhà em là vì đồ ăn mẹ em nấu rất ngon.”

Anh ta ôm trán:…

Một kỳ nghỉ hè vui vẻ sắp kết thúc và cánh tay của tôi cũng đã khoẻ lại để đến trường tham gia cuộc thi.

Tôi sẽ luôn nhớ ngày hôm đó, khi kỳ thi của môn học cuối cũng đã kết thúc, tôi dự định sẽ tỏ tình với anh ta.

Tôi đã ấp ủ lời thú nhận này rất lâu, nhưng tôi không biết phải nói như thế nào. Sau khi thi xong, tôi thấy anh ta đang đợi tôi ngoài phòng thi.

Tôi xoa xoa cánh tay phải có hơi đau nhức, thở ra một hơi cho đỡ căng thẳng. Vừa rồi trong lúc thi, tôi tự nhủ trong lòng rằng cũng chẳng phải thổ lộ chuyện gì to tát, cũng có gì ghê gớm đâu, bị đánh gãy xương tôi còn không sợ mà. Sao lại lo lắng chuyện này?

Ngay lúc sắp đi đến trước mặt anh ta, bước chân của tôi bắt đầu chậm lại trong vô thức, nhưng anh ta lại sải bước đến trước mặt tôi, cầm lấy chiếc túi đựng sách trong tay tôi, trên mặt là nụ cười tràn đầy mừng rỡ, dường như có điều gì đó vui vẻ muốn chia sẻ với tôi.