Chương 48

Điện thoại của Mạc Kỳ trước đây bị ba Mạc ném vào bồn cầu, nguyên nhân là một buổi tối nào đó ba đời Mạc gia cùng nhau ăn cơm, cậu luôn thất thần, thường nhìn điện thoại. Ba Mạc tức giận đã giật lấy điện thoại, tuyên bố ném vào bồn cầu.

Sau đó tiếng xả nước vang lên, trái tim của Mạc Kỳ cũng trầm xuống. Mãi cho đến khi vừa rồi, cô cũng không gọi điện cho cậu. Có nên đuổi theo hay không? Trong lúc nhất thời, lời nói của đám người kia lại xoay quanh đầu: "Cô ấy không thích mày, đừng có lì lợm la liếʍ người ta nữa." Ánh mắt cậu ảm đạm, ngẫm lại, thôi, dù sao cô tuyệt đối sẽ không tìm cậu.

Nhưng bây giờ, cậu chưa từng nghĩ, mình sẽ vì một câu nói của cô, nội tâm đã u ám lại một lần nữa cháy lên những ngọn lửa nhỏ.

Còn có xu thế là lửa cháy thành rừng.

--- Em đừng bỏ mặc anh, đừng rời khỏi anh.

Âm thanh của cậu tủi thân: "Em tham gia cuộc thi toán cũng không nói với anh."

Giống như một đứa trẻ giận dỗi.

"Em... Không nói với anh sao?" Lâm Chiêu suy nghĩ sâu xa một lát, dần dần nhớ ra, hình như thật sự chưa từng nói.

"Em còn không làm bài với anh, chạy đi gặp người khác." Mạc Kỳ tiếp tục lên án.

"Có sao?" Lâm Chiêu vẻ mặt mê mang.

"Hừ." Mạc Kỳ thấy bộ dáng này của cô, cũng không thể trách được, ngược lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.

Vẻ đáng yêu thu lại một chút, Mạc Kỳ tiếp tục: "Có! Em chỉ lo đi gặp ai đó ở lớp 3, không làm bài cho anh, còn không ăn cơm với anh nữa."

Lâm Chiêu có chút mông lung, lòng có chút..., luôn cảm thấy tình huống này có chút kỳ quái, chính mình lại trở thành người con gái cô phụ tấm lòng của người con trai tốt.

Tuy rằng, khoảng thời gian đó quả thật có ý muốn tránh sự hiềm nghi của Mạc Kỳ.

Nhưng mà, cái này tạm bỏ qua đi.

Lâm Chiêu lạnh mặt, không phải nói nhà của chúng ta, nhà của chúng ta sao? Cô còn buồn bực rốt cuộc là đi chỗ nào đấy, kết quả đã bị cậu trói đến luôn nhà mình.

Không sai, là trói.

Dây thừng hình người.

Cô nói: "Bây giờ anh có thể buông em ra rồi chứ."

Lúc này, hai người đã ngồi trên ghế sô pha trong nhà Lâm Chiêu, Mạc Kỳ vẫn dán chặt cô như cũ, hai tay ôm chặt cô lại.

"Không buông." Mạc Kỳ nói, dùng đầu cọ cọ vào cổ cô.

Lâm Chiêu rất bất đắc dĩ: “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Buông em ra trước đã, anh muốn ôm tới khi nào.”

“Không buông.” Mạc Kỳ bướng bỉnh: “Cả đời đều không buông.”

"...." Là ảo giác của cô sao? Sao cảm thấy đêm nay Mạc Kỳ lạ lạ?

"Nhưng mà cũng không thể ôm mãi được, em muốn đi tắm rửa đi ngủ thì làm sao bây giờ?" Cô hạ thấp giọng nói, ngay cả giọng điệu dỗ con nít cũng lấy ra rồi.

Mạc Kỳ lại trả lời không chút do dự: "Cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ."

"... Anh nghiêm túc sao?"

Mạc Kỳ cong môi, cười đến yêu nghiệt, chỉ là cô nhìn không thấy.

"Nghiêm túc đấy." Cậu nói, "Mỗi ngày anh đều muốn có thể tắm cùng em, ngủ cùng em đấy. Mỗi ngày đều muốn, mỗi phút đều muốn, nghĩ đến em ở trong tay anh, muốn đến mức bên dưới trướng đau.”

Hả? Lâm Chiêu nghĩ, đêm nay Mạc Kỳ quả nhiên không bình thường.

Giống như là muốn chứng minh, Lâm Chiêu nhận thấy thật sự có gì đang chọc chọc vào mình.

"Anh anh anh..." Vẻ mặt Lâm Chiêu kinh ngạc.

Nói không rõ là kinh hoảng hay là cái gì, Lâm Chiêu đứng lên, Mạc Kỳ không phòng bị, thật sự bị cô tránh khỏi ôm ấp.

"Anh anh, em, em...." Cô cô cô, cô muốn nói cái gì?

Bụng Mạc Kỳ reo lên đúng lúc. Lâm Chiêu như là bắt được cọng rơm cứu mạng: "anh đói bụng? Em, em, em đi nấu mì cho anh ăn."

Nói xong một câu, Lâm Chiêu cuống quýt đi xuống bếp.

Mạc Kỳ cong cong khóe miệng, tâm tình vui sướиɠ. Mãi cho đến khi người nào đó vào bếp, cậu mới thu hồi tầm mắt, liếc nhìn vật căng cứng dưới thân kia, cười: "Thật không có tiền đồ."

"Sao chỉ ôm cô ấy thôi mà đã cứng rồi."

Lại cười đến tà mị.