Chương 46

Lâm Chiêu cảm thấy, có mấy người thật sự không thể nuông chiều. Cô liếc mắt nhìn Mạc Kỳ theo sát phía sau không rời, quả thực muốn dính trên người mình, cảm giác rất bất đắc dĩ.

Đi vào trước cửa phòng bao, Lâm Chiêu hít sâu một hơi, ra lệnh nói: "Buông tay."

Mạc Kỳ ngược lại nắm chặt hơn, cánh tay ôm cô thật chặt: "Không buông."

Hai người giằng co, nhưng cửa phòng bao đã mở, đột nhiên Lâm Chiêu đối mặt với người mở cửa.

"Lâm Chiêu cậu đã quay lại? Đang nói có phải cậu có chuyện gì không, lâu như vậy còn chưa quay lại..." Cậu ta chú ý đến người bên cạnh cô, "Người này là?"

Mạc Kỳ lộ vẻ cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo, cự tuyệt người vạn dặm, kéo chặt, để cho Lâm Chiêu dán sát lại mình.

"Bạn trai cô ấy." Cậu nói năng rất khí phách.

Cửa mở ra, câu nói của cậu không lớn không nhỏ, lại không biết vì sao, rất trùng hợp, phòng bao đang yên tĩnh, câu nói như vậy, người bên trong đều nghe thấy.

... Lâm Chiêu quét mắt nhìn trưởng khoa toán, cảm giác có chút bất đắc dĩ, muốn đỡ trán. Giáo viên còn đang ở đây đó.

Bạn học mở cửa nở nụ cười đầu tiên, ánh mắt chuyển quanh hai người: "Ha ha ha, bạn trai à, rất đẹp trai."

"Cảm ơn." Mạc Kỳ nghiêm túc đáp một tiếng, âm thanh không có chút lên xuống nào, biểu tình cũng không có ý cười.

Không khí trong phòng bao đông đặc. Mấy bạn học khác tròng mắt xoay chuyển, lại đều liếc trộm trưởng khoa toán lớp 12, muốn đùa mấy câu lại không nói lên lời.

Mạc Kỳ ôm Lâm Chiêu đi vào.

"Này?"

"Không phải muốn nói với giáo viên một tiếng sao?"

"Nhưng anh có thể buông ra trước không?"

"Không."

"Mạc Kỳ."

"...."

"Mạc Kỳ!"

Mạc Kỳ rất không tình nguyên mà buông lỏng tay.

Lâm Chiêu thở nhẹ nhàng một hơi, căng da đầu đi đến bên cạnh giáo viên: "Cái đó, thưa thầy, em có chút chuyện, chắc phải đi trước ạ."

Thầy dạy toán một lời khó nói hết, đôi mắt không có thiện ý đánh giá Mạc Kỳ, cảm thấy có chút quen mắt, đột nhiên nhớ đến, đây không phải là học sinh ngồi cùng bàn Lâm Chiêu hồi khai giảng nhắc đến sao? Từ từ, lúc ấy giáo viên lớp họ nói cái gì nhỉ? Hai người này tuyệt đối sẽ không yêu đương? Vậy bây giờ như này là thế nào?

Ông nhìn Lâm Chiêu, lời nói thấm thía: "Lâm Chiêu..."

"Tôi nói nơi này sao lại náo nhiệt như vậy chứ, thì ra là thầy Trương ở đây." Ngoài cửa truyền đến âm thanh, "Hôm nay Nhất Trung trong thành phố có cuộc thi, thầy dẫn học sinh đến đi thi nhỉ."

Ba Mạc đi đến bên người Mạc Kỳ, cho cậu một ánh mắt ý vị không rõ, Lâm Chiêu nhìn hành động của hai người, không rõ nguyên nhân.

Thầy trưởng khoa toán: "Mạc tiên sinh cũng ở đây."

Họ Mạc? Lâm Chiêu nhìn Mạc Kỳ. Mạc Kỳ cũng nhìn cô, làm bộ không hiểu sự nghi ngờ của cô.

Ba Mạc thở dài một cái: "Đúng vậy, mang theo thằng nhóc không biết cố gắng trong nhà kia đến thị sát công việc đấy. Ai biết thằng nhóc kia lơ đãng đi vệ sinh hồi lâu không thấy quay về, tôi còn tưởng nó chạy đi đâu, thì ra là đến gặp bạn học."

??? Mọi người nhìn về phía Mạc Kỳ, chân tướng đây rồi. Nhìn dáng vẻ, ba của Mạc Kỳ hình như rất lợi hại.

Lúc này ba Mạc nhìn về phía Lâm Chiêu: "Đây chính là Lâm Chiêu?"

Lâm Chiêu đột nhiên bị điểm danh có chút căng thẳng, vội vàng đáp: "Chào chú Mạc."

Ba Mạc cười: "Thằng nhóc nhà chú dạo gần đây thành tích tiến bộ vượt bậc, cảm ơn cháu đã giúp đỡ."

"...." Lâm Chiêu không biết nên nói gì.

Nhân lúc này, Mạc Kỳ đi đến phía sau Lâm Chiêu, sát vào tai cô nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Hơi thở của cậu làm cho cổ Lâm Chiêu hơi ngứa.

Sắc mặt trưởng khoa toán không tốt, nhưng trước mặt ba Mạc, lại khó mà nói cái gì. Mấu chốt là ba người ta hình như không thèm để ý chút nào kìa.

"Tạm biệt thầy." Mạc Kỳ vẫn duy trì sự lễ phép cuối cùng.

"Này..." Thầy Toán do dự một hồi, vẫn mở miệng: "Bọn nhỏ yêu đương...."

Ba Mạc cười sảng khoái: "Ôi, quản bọn chúng làm gì, thành tích tốt không phải là được rồi sao."

Mọi người: "...."

Dương Linh cúi đầu, môi cong lên, khẽ cười, rất là vui vẻ.

Hai người này còn rất xứng đôi.