Chương 44

1094 Chữ Cài Đặt
Cuối cùng Mạc Kỳ đã ba ngày không xuất hiện. Đảo mắt đã đến thứ bảy, ngày cuộc thi toán diễn ra.

Địa điểm thi là ở Nhất Trung trong trung tâm thành phố, sáng sớm, dưới sự dẫn đầu của thầy trưởng khoa toán, mấy học sinh giỏi toán của khối ngồi trên xe chuyên dụng.

Lâm Chiêu có chút hoảng hốt, ba ngày, ba ngày không thấy Mạc Kỳ, cũng không có bất kỳ tin tức gì của cậu. Hai ngày trước cô đã gửi một tin nhắn, nhưng mà đá chìm đáy biển, cậu vẫn luôn không trả lời.

Sao vậy, điều này nghĩa là gì?

Lâm Chiêu có chút tức giận, cũng không biết tại sao lại tức giận như vậy, cũng không biết tức vì cái gì, chỉ là có chút bực bội.

Dựa vào cái gì mà nói biến mất là biến mất, một cuộc gọi cũng không có, tin nhắn cũng không trả lời, không ai biết xin nghỉ vì cái gì, quả thực giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Rõ ràng đều là cậu sai, kết quả lại tự mình trốn đi.

Xấu xa. Nói thích gì chứ, đều là giả.

Lâm Chiêu càng nghĩ càng giận, nước mắt không khỏi cố gắng đong đầy khóe mắt.

"Sao vậy?" Âm thanh bên ngoài kéo Lâm Chiêu ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn, cô cuống quít lau nước mắt, không dám nhìn người đến, sợ bị phát hiện.

"Không sao." Lâm Chiêu nói.

Dương Linh không cố hỏi, thân thiện lễ phép nói: "Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu không?"

Lâm Chiêu dịch sang bên cạnh: "Được."

Rõ ràng không dịch, mỗi vị trí trên xe đều rất rõ ràng, hơn nữa người cô nhỏ như vậy, ngồi thế nào cũng không ảnh hưởng đến vị trí bên cạnh. Nhưng mà bộ dáng hoảng hốt của cô đúng thật đáng yêu. Dương Linh nhếch khóe miệng, ngồi bên cạnh cô.

"Hình như cậu có gì phiền não?" Dương Linh hỏi.

"Không." Lâm Chiêu không muốn nói rõ, hơn nữa cũng không có cách nói tỉ mỉ được.

"Ồ." Dương Linh nói, "Lát nữa phải thi rồi, còn có chút căng thẳng đó."

"Không có gì căng thẳng." Lâm Chiêu nói. Đúng vậy, lát nữa còn phải thi, nghĩ mấy cái linh tinh làm gì nha, đừng nghĩ nữa.

Đừng nghĩ.

Dương Linh thật sự rất có phong độ thân sĩ, cũng rất chu đáo, một đường đều rất quan tâm Lâm Chiêu, xuống xe, vào trường thi, thậm chí sau khi thi xong, cậu ta thật sự làm bạn chăm sóc bên cạnh Lâm Chiêu, nội dung nói chuyện cũng rất cao siêu, không bị nhàm chán, cũng không đến mức nói đông nói tây.....

Nhờ phúc của cậu ta, tâm tình của Lâm Chiêu trong buổi sáng như vậy cũng xem như không tồi.

Thật là một người tốt, Lâm Chiêu nghĩ trong lòng, không giống ai đó.

Nghĩ đến người nào đó, tâm tình Lâm Chiêu lại có chút u ám.

Trưởng khoa toán đề nghị, mời các học bá khoa toán ăn trưa, nói là không quan trọng kết quả thế nào, tham dự là được, ăn một bữa cơm chúc mừng mình đã đi thi một chuyến.

Lâm Chiêu ăn một nửa, rời bàn đi vệ sinh.

"Không sao chứ?" Dương Linh ngồi bên cạnh cô, biểu tình lo lắng.

"Không có việc gì, chỉ là đi vệ sinh."

Lâm Chiêu rửa mặt xong, nhìn chính mình có chút thất thần trong gương. Tên xấu xa Mạc Kỳ kia rốt cuộc đang làm cái gì vậy chứ.

Sao lại nhớ đến.

Cô vỗ vỗ mặt, đi ra ngoài.

Tới gần chỗ rẽ nào đó, cô ngửi được mùi khói, ngay sau đó nhìn thấy bóng người, dựa vào tường, tư thế lười biếng, trên tay cầm một điếu thuốc.

Cô đến gần, thấy cậu nhả điếu thuốc ra, dụi tắt, ném vào thùng rác.

Lâm Chiêu nhíu mày, tim đột nhiên đập nhanh, không rõ tình huống lắm, nhưng lại có cảm giác bóng người này rất quen thuộc.

Quen thuộc đến khắc vào xương tủy.

Sau đó cô thấy người đó ngẩng đầu lên. Cách khoảng bốn năm bước, hai mắt của hai người đối diện nhau.

Là Mạc Kỳ.

Lâm Chiêu dừng lại, đầu óc còn đang phản ứng, trơ mắt nhìn cậu bước nhanh đến trước mặt mình.

Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động lại, cảm giác đầu tiên là ngạc nhiên: "Sao anh lại...."

Bùm một cái, cô đã bị cậu kéo mạnh, đâm vào trong ngực mình.

Cánh tay cậu thắt chặt, lực đạo có chút căng thẳng trước nay chưa từng có.

Lâm Chiêu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người cậu. Cô luôn ghét người khác hút thuốc, nhưng mà mùi thuốc này, cô lại cảm thấy không khó ngửi.

"Anh hút thuốc?"

Mạc Kỳ giống như không nghe được lời cô nói, ôm chặt cô, không nói một lời.

Lâm Chiêu bị cậu ôm đến khó chịu, tay vỗ vỗ lưng cậu.

Mạc Kỳ buông cô ra, đứng thẳng dậy.

"Anh không làm được." Âm thanh của cậu nghẹn ngào, như người khát đã lâu ở hoang mạc tê tâm liệt phế mà hét lên.

Cúi đầu, nhắm vào môi cô, hôn thật mạnh.

---- Anh hận.

---- Anh đã từng cố thử. Nhưng anh không làm được.

---- Anh quyết định yêu em, cho dù thế nào cũng muốn ở bên cạnh em. Em ghét anh cũng được, sợ anh cũng thế, anh đều không buông tay.

Chết cũng không ngừng.

Khớp hàm bị ngang ngược cạy ra, đầu lưỡi của thiếu niên cuốn lấy đầu lưỡi của cô. Phút chốc, Lâm Chiêu cảm thấy đầu lưỡi đau đớn, mở to mắt, lại bị sự mềm mại của cậu vây quanh, lưu luyến bên nhau.

Lâm Chiêu bị đè nặng, sau lưng dán vào tường lạnh lẽo, chợt nhớ đến bạn thân đã từng nói -- "Cậu ta nhất định sẽ điên."

Bây giờ cô bị cậu ôm chặt, hôn môi nhiệt liệt, trong hô hấp đều là hơi thở của cậu, vừa gấp gáp vừa dữ dằn..

Lâm Chiêu cảm giác trong lòng có chút vui vẻ, biểu tình cũng trở nên nhu hòa hơn, thỏa mãn. Cô duỗi tay ôm lấy cậu, hé miệng phối hợp với sự dữ dằn của cậu.

Rất vui vẻ.

Nhìn thấy anh nổi điên vì em, em còn rất vui vẻ.