Chương 42

Lúc tan học giữa trưa, Mạc Kỳ mở miệng: "Chiêu Chiêu, hôm nay muốn ăn cái gì?"

Tay đang thu dọn đồ đạc của Lâm Chiêu ngừng lại, nhớ tới vẫn còn chuyện này, biểu tình áy náy: "Hôm nay em có hẹn, không thể ăn cùng anh được."

Đúng lúc ngoài cửa sổ có người vẫy tay với cô, biểu tình của Lâm Chiêu sáng bừng: "Ôi, nhanh vậy."

"Em đi trước đây." Lâm Chiêu quay đầu, vội vàng nói một câu với Mạc Kỳ.

Mạc Kỳ vừa muốn nói gì đó nhưng cô đã không nhìn cậu nữa rồi.

Lại... Như vậy sao? Mạc Kỳ bỏ đi biểu tình tươi cười, thay vào đó là biểu tình như có thâm thù đại hận, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.

Mà bạn thân của Lâm Chiêu lại khá lo lắng cho cái bút trong tay cậu.

Quả nhiên, lại bị gãy.

Cô ấy không nhịn được, phì một cái, bật cười. Buổi sáng đã nhìn thấy, một ngày cùng một nguyên nhân mà bẻ gãy ba cây bút, Mạc Kỳ chính là một nhân tài. Cũng vì vậy, bạn thân của Lâm Chiêu không thấy cậu đáng sợ như vậy nữa. Tuy rằng lực tay đúng là rất mạnh.

"Ôi? Cậu cười cái gì?" Người bên cạnh hỏi.

"Không có gì." Bạn thân thu lại ý cười, "Chúng ta cũng đi ăn cơm đi."

"À." Tuy rằng không hiểu vì sao cô ấy lại dùng từ "cũng".

Bạn thân đến nhà ăn, nhìn thấy Lâm Chiêu và học bá lớp 3 Dương Linh đang cùng nhau ăn cơm.

"Chăm chỉ như vậy, ăn cơm còn thảo luận đề toán." Bạn thân trêu chọc, ngồi bên cạnh Lâm Chiêu. Một người khác ngồi đối diện cô.

Hai người vốn đang nói về cuộc thi và lịch trình, bị cô ấy trêu chọc như vậy cũng không cảm thấy có cái gì. Lâm Chiêu còn rất thuận tay mà gắp móng heo trong dĩa đồ ăn của mình vào dĩa của bạn thân, sau đó múc một muỗng bắp từ dĩa của cô ấy về.

Bạn thân nhìn thấy móng heo, lại nhớ đến Mạc Kỳ, cười nói: "Móng heo lớn nha."

Lâm Chiêu nghe không hiểu ý của bạn thân, nghiêm túc sửa lại: "Móng heo."

Dương Linh thấy hai người nói chuyện, cũng cười: "Tình cảm của hai người tốt thật."

"Đúng vậy." Một người khác đáp lời, "Bạn thân kiêm khuê mật."

Bạn thân không tỏ ý kiến, cảm thấy gần đây Lâm Chiêu không tim không phổi đủ rồi, đột nhiên cảm thấy Mạc Kỳ có chút đáng thương.

Sau khi ăn xong, Lâm Chiêu và bạn thân đi cùng nhau. Hai người đi trên đường, Lâm Chiêu đã no, biểu tình lại có chút hốt hoảng, suy nghĩ cũng mông lung.

"Cậu và Mạc Kỳ sao vậy?" Bạn thân nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy biểu tình của cô thật sự rất khả nghi.

Lâm Chiêu hơi nhíu mày, dường như lâm vào tự hỏi. Cô nói: "Mộc Mộc, lúc trước cậu nói, chuyện Mạc Kỳ... Cậu nói Mạc Kỳ nhìn không ngoan hiền giống như bên ngoài là có ý gì? Còn có, ngày đó hai người nói cái gì, cảm giác... Cảm giác không khí rất nghiêm túc?"

Bạn thân hút một ngụm trà sữa: "Ừm... Sao cậu lại đột nhiên hỏi vậy?"

Biểu tình của Lâm Chiêu có chút vi diệu: "Chính là... Không cẩn thận biết được một số sự thật không thể tin được."

Bạn thân nhìn ra cô không muốn nói, cũng không truy hỏi cụ thể là chuyện gì, cắn ống hút: "Vậy cậu nghĩ thế nào? Ôi chao Mạc Kỳ lại là người như vậy, lại làm ra chuyện như thế, sao mình lại thích cậu ta chứ! Mình không cần thích cậu ta. Cậu nghĩ như vậy sao? Cho nên gần đây đều không để ý đến cậu ta?"

Lâm Chiêu nghe lời cô nói xong, phản bác theo bản năng: "Không có nha."

"Hử?"

Lâm Chiêu cẩn thận nghĩ lại, hình như gần đây không quan tâm đến cậu lắm. Quả thật, những chuyện đó làm trong lòng cô có xa lạ, cảm giác không có cách nào đối mặt với Mạc Kỳ, vừa hay gần đây chuẩn bị thi, liền vùi đầu vào đó.

Bạn thân thấy bộ dáng của cô như vậy, thở dài: "Được rồi, được rồi, tớ biết cậu không cố ý, cậu thật sự bị toán hấp dẫn linh hồn." Sau đó cô ấy lại nói một câu, "Nhưng mà, cậu cứ như vậy, có người sẽ phát điên đấy."

Lâm Chiêu ngẩn ra một chút, cười gượng nói: "Nói bậy cái gì đó."

Bạn thân bộ dáng nghiêm túc: "Không phải nói giỡn. Thật sự có người sẽ nổi điên đấy."

Lâm Chiêu rũ mắt.