Chương 22

1083 Chữ Cài Đặt
Trong bóng tối, Mạc Kỳ mở to đôi mắt đen nhánh, nghiêng qua thẳng người lên, chống cằm, khuôn mặt ngậm xuân, hài lòng mà nhìn người ngủ bên cạnh mình.

Cuối cùng cuối cùng… cùng em ngủ với nhau như vậy.

Mắt của cậu nhìn chằm chằm trán của cô, ngón tay không tự đủ được mà điểm lên, động tác dịu dàng từ mi tâm chậm rãi vẽ xuống, mũi của cô, chóp mũi của cô, sau đó là, môi của cô.

Ánh mắt Mạc Kỳ tối sầm lại, không khống chế nổi mình, ngón tay vuốt ve tại môi cô, ngón tay cái cọ qua môi của cô, tới tới lui lui, tinh tế nhỏ vụn. Thỉnh thoảng không chú ý thoáng dùng thêm chút sức, Lâm Chiêu ưm một tiếng.

Mạc Kỳ giật nảy mình, nhanh chóng thu tay lại, vẻ mặt hoang mang luống cuống.

Lâm Chiêu phảng phất như trôi lơ lửng trên một vùng biển rộng lớn, bay tới bay lui, lảo đà lảo đảo, thân thể mệt mỏi mông lung, mạch suy nghĩ đen kịt một màu. A, hình như cô uống say rồi.

Đột nhiên cảm thấy trên môi chịu lực, đau đớn khiến cho suy nghĩ của cô hơi rõ ràng một chút, cô chậm rãi mở mắt ra.

Mắt nửa hờ chưa mở to, đầu nửa tỉnh nửa mê, trong bóng tối nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ, cô theo bản năng mà chào hỏi: “Ồ, Mạc Kỳ à, chào buổi tối.”

Gần như là đồng thời, giác quan của cô đột nhiên quay về, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tan, mắt trợn to, dáng vẻ khϊếp sợ không thôi, ngây người nửa giây, nhanh chóng quay đầu lại: “Mạc Kỳ?!”

Giọng điệu của Lâm Chiêu cao thêm mấy phần: “Sao cậu lại ở đây?” Cô chú ý tới hoàn cảnh của hai người, cùng ở trên một cái giường, cùng một chiếc chăn, mà cô lại không mảnh vải che thân! Sau khi ý thức được điểm này, cô nắm chặt chăn mền che mình lại, liên tục lui về sau, kéo ra một khoảng cách với Mạc Kỳ. Đột nhiên, cô chống phải công tắc trên tường, trong phòng lập tức sáng sủa.

Cô nhìn bốn phía, ánh mắt kinh ngạc chưa rút khỏi, đây đây đây… không phải là phòng của cô?

Rốt cuộc là có chuyện gì?

“Sao tớ lại ở đây?” Lâm Chiêu thoạt nhìn có chút lo âu, một tay điên cuồng nắm tóc, dáng vẻ vắt hết óc, liều mạng tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Cô uống rượu, cô say, cô… không nhớ nữa.

“Tớ tớ tớ…” Mạc Kỳ cúi đầu, dáng vẻ bứt rứt bất an, nói năng lộn xộn.

Lâm Chiêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạc Kỳ, trong nháy mắt đó cảnh tượng nào đó thức tỉnh ở trong đâu… cô quấn lấy Mạc Kỳ, yêu kiều gọi: “Anh Mạc Kỳ ~”

Cô sợ ngây người, ngay cả chăn mền cũng quên nắm chắc, cánh tay vô lực nắm chặt tóc. Cô đã làm những gì vậy, đó thật sự là cô sao? Thật là xấu hổ.

Lâm Chiêu nhìn Mạc Kỳ, cậu vẫn luôn cúi thấp đầu mím môi, nhìn uất ức lại bất an, còn có một chút hổ thẹn và áy náy. Cô nhìn l*иg ngực lộ ra bên ngoài của cậu, trắng nõn nà, nhưng lại rất căng mịn, gầy gò có thịt, có… cơ ngực. Nhưng trên cơ ngực hoàn mỹ kia có mấy vết đỏ không hoàn mỹ, đó không phải là do ngón tay của cô cào chứ.

Nghĩ đến chuyện này Lâm Chiêu có chút đỏ mặt, hai má nóng lên, vội vàng dời mắt. Dáng vẻ phóng túng của mình trong sự mơ mơ màng màng trước đó của mình lại bắt đầu hiện lên trước mắt, quả thật là đói khát, quả thật là dâʍ đãиɠ, người đàng hoàng như Mạc Kỳ đây bị cô… a a a, cô hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

“Tớ xin lỗi!” Tư thế của Mạc Kỳ giống như quỳ, quỳ gối trước mặt cô, hai cánh tay yên tĩnh thu lại bên người, hai tay nắm lấy chăn mền, đầu vẫn buông thõng như cũ, giống như chú chó phạm lỗi lần chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của chủ nhân, nhìn vào muốn có bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu.

Trong lòng Lâm Chiêu đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác áy náy, rõ ràng, rõ ràng, rõ ràng không phải là lỗi của cậu, là cô uống say nên mới, mới như vậy…

Trong lòng cô cảm giác rất khó chịu, lại nôn nóng không biết nên làm gì mới tốt.

Ục ~

Càn rỡ từ trưa đến tối, hiện tại liếc mắt đã là mười giờ, cô vẫn chưa ăn tối, cho nên đói bụng cũng rất bình thường.

Cô mạnh mẽ rướn cổ lên, chính là không thừa nhận sự xấu hổ vì bụng kêu.

Ngược lại là Mạc Kỳ vẻ mặt căng thẳng: “Cậu đói bụng rồi sao? Tớ nấu cơm cho cậu.”

Cậu còn biết nấu cơm? Lâm Chiêu không khỏi thay đổi ánh mắt.

Cô vừa nhìn như thế, Mạc Kỳ lại an phận, chú chó nhanh nhẹn bỗng nhiên dựng đứng lỗ tai, nằm ở bên chân.

Ục ~

Lúc này, bụng của Mạc Kỳ cũng kêu lên.

Tai cậu đỏ lên, dưới tay ý thức được mà che bụng lại, rất xấu hổ.

Lâm Chiêu không nhịn được cong cong khóe miệng, giả vờ ho khan hai tiếng: “Nếu như cậu biết nấu ăn, tớ liền cố mà nếm mấy miếng vậy.”

“Được tớ lập tức đi làm.”

Ánh mắt cậu tỏa sáng, ngẩng đầu vẻ mặt hưng phấn nhìn cô.

Giống như chú chó săn lông vàng cố gắng lấy lòng chủ nhân. Lâm Chiêu nghĩ, thật là đáng yêu.

Ôi.

Lúc Lâm Chiêu mặc quần áo cảm nhận được sự khó chịu đến từ cơ thể, quả nhiên phóng túng thì nhất thời thoải mái, sau khi buông thả du͙© vọиɠ cơ thể đau nhức không giống bình thường.

Trong thoáng chốc dừng động tác lại, cô nghĩ đến Mạc Kỳ. Cô uống say mạnh mẽ ngủ với bạn cùng bàn hiền lành kia, sau khi ngủ phản ứng của cậu giống như chú chó trung thành như vậy, là có ý gì thế?