Chương 20

Sau bữa trưa, Mạc Kỳ lấy hai cốc đồ uống.

Lâm Chiêu không để ý tới, cô đứng dậy vội vàng tạm biệt: “Làm xong bài tập rồi, cũng ăn cơm xong rồi, tớ về đây, nếu tí nữa mệt rã rời ngủ luôn ở đây thì không tốt lắm.”

Mạc Kỳ cười: “Vậy cứ ở đây ngủ ngon đi.”

Khi cậu nói lời này giọng trầm thấp, mượt mà giống như gió xuân thổi qua, chọc lỗ tai người ta ngứa ngáy. Chẳng qua là không khí này không đúng lắm, Lâm Chiêu ngẩn ra: “Cậu nói cái gì?”

Mạc Kỳ lắc đầu: “Không có gì. Tớ nói cậu có muốn uống một ly không, không biết ba tớ mang từ đâu về, nghe nói là rượu quý rất ngon, uống một chút càng có lợi cho giấc ngủ.”

Rượu? Lâm Chiêu nhìn về phía chai rượu trong tay cậu, rượu nho?

Mạc Kỳ thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, cong môi cười, giơ ly rượu lên, nói với cô: “Cậu có muốn thử chút không?”

Lâm Chiêu gật đầu: “Có chứ có chứ.” Cô cảm thấy khoang miệng mình đã bắt đầu tiết nước bọt, thật muốn uống làm sao.

Mạc Kỳ đưa cho cô một ly.

Lâm Chiêu nhận lấy, gấp không chờ nổi nhấp một ngụm, tấm tắc tán thưởng: “Thật sự ngon. Cảm ơn cậu, tớ xem như có lộc ăn, chậc chậc chậc, có tiền thật tốt, các loại rượu ngon muốn uống thì uống.”

“Nếu cậu thích, về sau tớ bảo ba tớ để lại nhiều một chút.”

“Không được không được không được, vậy thì ngại lắm. Lại nói, tớ chỉ thỉnh thoảng thèm thôi, tớ vẫn còn là trẻ vị thành niên, tửu lượng cũng không tốt, thỉnh thoảng uống một xíu thôi.”

Tửu lượng của cô thật sự không tốt, điểm này Mạc Kỳ biết, cho nên mới muốn dụ dỗ cô như vậy.

Hỗn loạn sau khi uống rượu, hợp tình hợp lý.

Nụ cười của cậu tắt đi, trong mắt chứa đầy sự toan tính rõ ràng, tìиɧ ɖu͙© trần trụi cùng sự chiếm hữu, nhìn cô chằm chằm tựa như sói hoang nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.

Hơn nữa là con mồi chắc chắn sẽ đoạt được.

Cô say.

Lâm Chiêu ngã vào ngực Mạc Kỳ, trong mắt cậu hung ác nham hiểm, buông ly trong tay, hai tay bế cô gái, đi đến phòng ngủ.

Anh từng ở căn phòng này mơ ước em từ đêm này qua đêm khác, qua màn hình nhìn cuộc sống của em, thấy được mà không sờ tới được. Mà hôm nay, em rốt cuộc đã thật sự đi vào nơi này, nằm ở trên giường của anh.

Mạc Kỳ thong thả cởϊ qυầи áo trên người cô gái, ánh mắt theo động tác tay du tẩu trên người cô, từng tấc từng tấc khắc sâu vào đầu cậu, giống như những gì có trong giấc mơ của cậu.

Cô gái chỉ say chứ không bất tỉnh, cảm nhận được chuyển động của người nào đó, da thịt khẽ run lên theo đôi tay lạnh như băng kia, đôi mắt mơ màng.

“Bạn cùng bàn…” Cô vô thức lẩm bẩm một tiếng.

Động tác của Mạc Kỳ dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn cô. Mặt cô đỏ lên, ánh mắt mơ màng nhìn cậu.

“Cùng… bàn…” Đầu Lâm Chiêu rối loạn, thấy bóng đen ở phía trước, cho rằng mình đang nằm mơ, vô thức vươn tay ra lẩm bẩm kêu bạn cùng bàn.

Mạc Kỳ không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này đây, kích động, hưng phấn, vui sướиɠ! Cậu mở hai tay ra, nghênh đón cái ôm của Lâm Chiêu.

Tâm tình của cậu đang run rẩy! Đây quả thực… giống như trong giấc mơ!

“Anh Mạc Kỳ… anh, anh Mạc Kỳ…” Lâm Chiêu lầm bầm, nhớ tới khi còn nhỏ mẹ mang cô theo đi tái giá, cô rất khổ sở, rất nhớ ba mình. Khi đó cô ngồi ở giữa đường khóc, có một anh trai mập đi tới, an ủi cô, cho cô kẹo ăn, cùng cô chơi, muốn cô đừng khóc nữa. Sau đó ngày nào anh ấy cũng tới chơi cùng cô, cho cô đồ ăn vặt, đưa cô về nhà. Anh ấy đúng là một anh trai ấm áp, trước kia là vậy, bây giờ cũng thế.

“Anh Mạc Kỳ…”

Vào giờ khắc này, giọng nói của cô rất giống giọng nói trong mơ của Mạc Kỳ. Dây cung của cậu đã sớm đứt đoạn, chỉ cần đẩy tay một cái, mà tiếng kêu này của cô, không thể nghi ngờ chính là cái đẩy tay tốt nhất.