Học viện liên minh không phải là không có trai đẹp, thậm chí có rất nhiều, thế nhưng vẻ ngoài nổi bật, làn da non mịn với đôi mắt đen láy của Tương Vũ đã thành công làm vô số học viên thậm chí cả giảng viên điêu đứng. nhất là tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, ai cũng phải thử đến thư viện để gặp gỡ nhân vật làm mưa làm gió trên diễn đàn liên minh một lần.
Một buổi trưa trong lúc chờ đợi cơm, Tương Vũ buồn bã nằm bò ra bàn, một bộ dáng không thiết sống. Thủ thư trực cùng tên Triệu Lam vỗ vai hắn rồi cười:
"Từ khi tôi làm thủ thư tới giờ là hai mươi năm mà thư viện chưa có tháng nào thư viện đông như tháng này, kiểu này có lẽ cậu sẽ được tăng lương sớm thôi. Tôi nhất định cũng phải đấu tranh một phần, coi như là hưởng sái."
"Anh đừng nói nữa." Tương Vũ uể oải đáp, tay chọc chọc xuống mặt kính, "Tôi cứ tưởng nghề này nhàn nên mới đăng ký, kiểu này thà làm việc khác còn hơn."
Tương Vũ cứ nghĩ lộ mặt sẽ không gây ảnh hưởng gì, thế nhưng như này thì không ổn chút nào.
"Tôi thấy thế cũng tốt mà, hiếm khi thư viện lại náo nhiệt như vậy." Triệu Lam là một người sôi động, bị nhét vào thư viện làm thủ thư đúng buồn bực, may sao từ hồi Tương Vũ đến mới vui vẻ lên được một chút.
Tương Vũ còn chưa kịp phản bác lại một bóng dáng cao lớn đã chắn trước mặt, giọng nói nam tính không che giấu nổi vui mừng cất lên:
"Tương Vũ em đây rồi, tôi có thể ngồi đây cùng ăn với em được không?"
Người đến là giảng viên trong trường, gã rất cao, thân hình vì huấn luyện thể thao nên rất đô con, chưa cần Tương Vũ đồng ý gã ta đã kéo ghế ra ngồi xuống, suất cơm trên tay gã ta cực kỳ phong phú, thịt rau đầy ắp, có cả đồ tráng miệng, lúc đặt xuống mùi thơm bốc ra ngào ngạt.
Tương Vũ có thể từ chối không? Tất nhiên là không, mệt mỏi ngồi dậy.
"Thầy Giang Thiên à? Thầy ngồi đi."
Người này theo đuổi Tương Vũ được hơn hai tuần rồi, không khác gì miếng cao da chó, hắn từ chối mấy lần rồi mà gã ta vẫn cứ trơ trơ dán tới.
Giang Thiên theo đuổi công khai, tuyên bố với cả học viện trong một tháng sẽ ôm người tới tay. Triệu Lam ở cạnh cũng biết điều này, anh e ngại mình ở đây có thể làm phiền nên định đứng lên đi chỗ khác.
Tương Vũ vừa thấy động tác của anh đã nhanh tay kéo tay lại, hắn dùng đôi mắt cầu xin nhìn chằm chằm làm anh đành phải ngồi xuống.
Kỳ thật Giang Thiên này cũng tạm gọi là đẹp trai, hơn nữa nhà rất giàu, là con ông cháu cha điển hình, thế nhưng so sánh với những người theo đuổi Tương Vũ vẫn có phần chưa xứng. Tương Vũ quá đẹp, số người có ý với hắn tuyệt nhiên không chỉ một người này, điều kiện tốt hơn còn rất nhiều.
Tất nhiên nếu Tương Vũ thích còn đỡ, đằng này hắn đã tỏ ra không hứng thú rồi mà còn đeo bám mãi.
Đã mệt thì chớ. Tương Vũ chọc chọc bát cơm, nhai thức ăn như nhai rơm. Cái tên Giang Thiên này làm mất hết cả hứng ăn uống.
Giang Thiên không biết nhìn sắc mặt, vừa ăn cơm vừa hỏi chuyện đông tây, gã cũng khá khéo, hỏi chuyện cả Triệu Lam và Tương Vũ, người trước đã trả lời, chẳng lẽ hắn lại không nể mặt, cũng ậm ừ đáp lại.
Thức ăn của gã rất nhiều, thỉnh thoảng lại dùng đũa gắp cho Tương Vũ một miếng. Bình sinh hắn ghét nhất là dùng chung đũa gắp thức ăn, bèn dùng ánh mắt ghét bỏ từ chối.
"Tôi không thích ăn thứ này."
Giang Thiên cũng không miễn cưỡng. Ăn được một nửa cơm, gã ghé sát đầu vào hỏi:
"Tí nữa nghỉ trưa khá dài, em đi uống cà phê với anh nhé? Ngay quán gần trường thôi."
Tương Vũ hơi khựng người lại, Triệu Lam hứng thú liền quay sang hóng hớt. Hắn cau mày, nghĩ đến đằng nào cũng phải dứt khoát với người này bèn gật đầu.
"Được, đợi ăn cơm xong đã."
Giang Thiên tưởng rằng cách theo đuổi của mình có hiệu quả, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Tương Vũ này là người xinh đẹp nhất gã từng nhìn thấy, lại còn có dị năng. Dị năng giả lựa chọn làm một công việc nhàm chán không thiếu, ngay cả gã cũng vậy, nhưng mà để lọt vào mắt xanh của gã chỉ có người này.
Từ nhỏ đến lớn Giang Thiên có điều kiện rất tốt, gia đình chiều chuộng, bạn bè nịnh nọt, chẳng mấy khi bị người khác từ chối. Gã tin chắc lần này cũng sẽ ôm được người vào tay.
Nhìn vòng eo mảnh khảnh kia, gương mặt tuyệt mĩ kia, nếu được ôm vào lòng thì còn gì bằng.
Viễn cảnh tương lai quá tốt đẹp, nhưng đến lúc hai người đã yên vị ở quán cà phê trong học viện, những lời Tương Vũ nói làm gã phải tỉnh táo lại ngay tức khắc.
"Tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu, thay vì dùng hết tinh lực đặt vào tôi thì anh hãy đi tìm người khác thì hơn."
"Em..." Giang Thiên nhìn gương mặt xa cách của Tương Vũ, gã vẫn kiên trì, "Em thử xem xét thêm một chút được không? Nếu em không tin tôi thích em thật lòng thì ngày mai tôi sẽ đưa em về gặp cha mẹ, sau đó chúng ta lên Cục kiểm soát liên minh đăng ký kết hôn luôn, nếu em không muốn đi làm thì ở nhà sinh con là được."
Sinh con? Thằng cha này bị khùng à? Tương Vũ dứt khoát lắc đầu:
"Không thể, tôi không thích anh."
"Em hãy suy nghĩ thêm một chút thôi. Ở Liên Minh này những người sánh được với tôi không nhiều đâu, tôi cũng có dị năng hệ thuỷ, nếu chúng ta kết hợp sẽ ra được đời sau ưu tú nhất."
Tương Vũ mất kiên nhẫn đưa tay lên day huyệt thái dương. Mấy ngày nay hắn nghe những câu như thế này đến phát chán, từ chối đủ kiểu rồi nhưng cái tên Giang Thiên này vẫn trơ ra. Lần đầu hắn cảm thấy bất lực như vậy, chả nhẽ cho một lá bùa tiễn gã lên thiên đường luôn.
Không được, làm một người dân đứng đắn của Liên Minh Tinh Hà, không thể hở tí là đánh là gϊếŧ được. Tương Vũ đau đầu, hay là nghiên cứu chế tạo ra một lá bùa khiến cho gã mất đi trí nhớ.
Nhưng mà hai người làm chung một nơi, dù mất trí nhớ nhưng lần sau gặp lại gã lại mặt dày đi theo thì sao?
Đương lúc không biết làm sao, tự dưng Tương Vũ nhìn thấy một bóng hình quen quen đang đứng ngoài cửa sổ quán cà phê, nhìn khá giống tên Trịnh Thành Bắc đã lâu không gặp.
Từ lần trước đến giờ hai người gần nhà mà còn chưa chạm mặt nhau lần nào, một phần do Trịnh Thành Bắc bận bịu làm nhiệm vụ suốt, một phần cũng là do Tương Vũ tránh né.
Từ sau vụ đồng ý cho Trịnh Thành Huy lên xe huyền phù, Tương Vũ thấy mình quá sơ suất và mềm lòng. Hắn suy nghĩ thấu đáo, nếu mình thân thiết với một người nào đó quá thì về sau rời đi sẽ không dễ. Hơn nữa ở trên người còn có quá nhiều bí mật phải che giấu, cho nên dù rất yêu quý bạn nhỏ Trịnh Thành Huy nhưng hắn đành phải chủ động tránh mặt cả hai anh em nhà này.
Nhưng trường hợp này thì khác, linh cảm chợt loé lên trong đầu, Tương Vũ tươi cười nhìn sang Giang Thiên.
"Anh Thiên này, anh có lòng ái mộ tôi rất cảm kích, nhưng vị kia nhà tôi rất khó tính, nếu biết tôi có vị hôn phu rồi mà còn ở ngoài nói chuyện với người đàn ông khác sẽ không vui, cho nên anh thông cảm nhé."
"Hôn phu?" Gương mặt Giang Thiên méo lại, thất thanh hô lên. "Thật sự là vậy hay em lừa tôi?"
Trước ngày hôm nay gã còn chưa nghe thấy bên cạnh Tương Vũ có người khác.
"Thật." Tương Vũ giả vờ giả vịt gãi đầu gãi tai chỉ ra ngoài cửa sổ, "Tôi lừa anh để làm gì chứ? Anh xem, cậu ấy đã đến tận đây tìm tôi kia kìa."
Tương Vũ nói xong cố tình gọi to: "Trịnh Thành Bắc."