Chương 328: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (20)

Hạ Triều nhìn về phía thanh niên đó: “Cậu đây là?”

“Ba, chính là anh này cứu con..”

Thanh niên hai bốn hai lăm tuổi lễ phép cười nói: “Ông Hạ, chào ông, tôi là Phù Dương.”

“Họ Phù…”

Phù Dương chỉ cười, không giải thích, cũng không nói nhiều.

Hạ Triều không khỏi nhìn kỹ người thanh niên trước mắt một lần, cuối cùng ông mới nói cám ơn: “Cám ơn cậu Phù đã cứu Phong Quang.”

“Không có gì, tôi cũng là vừa vặn thấy có người bắt nạt một cô gái nhỏ, đi giúp một chút. Chỉ là lúc đó vì đưa Phong Quang đến bệnh viện, tôi cũng không đuổi theo hai gã kia, Phong Quang đến hôm nay mới tỉnh lại, tôi cũng mới biết hoá ra em ấy là thiên kim của Hạ gia, vậy nên mới gọi điện thoại thông báo cho ông Hạ và bà Hạ.”

“Đúng thế, con sợ ba mẹ lo lắng, cho nên nhờ anh này gọi điện thoại giúp con.

“Phong Quang.” Quý Miên luôn rất yên tĩnh bỗng nhiên đứng ra hỏi: “Mắt em làm sao thế?”

Năng lực quan sát của hắn luôn hơn người, đôi mắt xinh đẹp kia của cô, lúc gọi hắn là anh trai, dường như sẽ phát ra ánh sao long lanh, nhưng bây giờ, đôi mắt cô không có tiêu cự.

Phong Quang vùi đầu vào trong lòng mẹ, hình như cô không hề muốn nói.

Phù Dương than thở một tiếng: “Bác sĩ nói bởi vì đầu bị thương, tổn thương đến dây thần kinh thị giác, cho nên Phong Quang xuất hiện tình trạng mù.”

“Mù?” Vương Từ vừa rồi đã hơi ngừng khóc giờ lại khóc lên.

Hạ Triều cũng ngồi ở cạnh giường, cầm một tay Phong Quang. Sau đó ông phát hiện ra, trên mu bàn tay cô cũng có dấu vết rách da.

Phù Dương nói: “Bác sĩ nói đây chỉ là tạm thời thôi, có lẽ không bao lâu nữa thì sẽ khỏi.”

Có lẽ… nhưng không phải là nhất định.

Quý Du nắm vạt áo anh trai khóc càng hăng hơn.

Hạ Triều gọi điện thoại đến cục cảnh sát, họa sĩ vẽ chân dung chân dung tốt nhất trong cục cảnh sát đích thân đến bệnh viện một chuyến. Dưới sự miêu tả của Phù Dương vẽ xong chân dung hai kẻ hiềm nghi kia, cũng bảo đảm nhất định sẽ sớm bắt được hung thủ làm hại Hạ tiểu thư.

Hạ Triều chỉ lạnh mặt cười một tiếng, ông chỉ là muốn vẽ chân dung mà thôi, cũng không trông cậy vào cảnh sát giúp ông bắt người. Ông tin tưởng, dựa vào người của mình sẽ bắt được hai kẻ đó nhanh hơn.

Đối với chuyện mù này, Phong Quang biểu hiện không để ý, Vương Từ lại càng thêm buồn bã. Nếu như Phong Quang ầm ĩ một trận, đừng hiểu chuyện như vậy, vậy có lẽ trong lòng bà sẽ dễ chịu hơn một chút.

Mọi người nói Phong Quang không có tính đại tiểu thư ư? Thứ cô dùng thứ cô chơi luôn luôn phải tốt nhất, bị người ta nói còn biết làm mặt nặng. Nếu nếu nói cô không ngoan ngoãn hiểu chuyện thì ở thời điểm giống như bây giờ, cô sẽ phải khóc lóc làm loạn chứ không im lặng như vậy.

Hai loại tính cách này đặt ở trên người cô không hề cực đoan, bởi vì Phong Quang như vậy, mới là Phong Quang.

Hạ Triều và Vương Từ đều có công ty của mình, vì chuyện của Phong Quang, đã gần một tuần bọn họ không xử lý chuyện của công ty rồi. Chuyện này đối với hai người cuồng công việc mà nói đã là một ngoại lệ cực lớn.

Người của Hạ Triều đã bắt đầu hành động, tin là không quá lâu, hai kẻ kia sẽ có thể rơi vào trong tay ông. Ngày thứ tám, Hạ Triều bưng mấy bát đồ bổ kéo Vương Từ đi khỏi bệnh viện.

Vương Từ rất không thục nữ làm ầm lên: “Anh kéo em đi làm gì? Phong Quang vẫn cần em chăm sóc!”

Hạ Triều cũng là hiếm khi không có phong độ chế nhạo: “Em chăm sóc? Bữa nào cũng cho Phong Quang ăn đồ bổ, em đây là nuôi con gái hay là nuôi heo hả?”

“Hạ Triều, có người nói con gái như anh à?”

“Bây giờ, em đến công ty của em, anh cũng đến công ty của anh, cho Phong Quang chút thời gian để nó nghỉ ngơi thật tốt. Em ngày ngày canh chừng nó như vậy, có khác gì làm nó áp lực tâm lý chứ?”