Bảy giờ sáng nay, có hai người khách đến Hạ gia theo đúng hẹn, là Phù Nghiêu mười lăm tuổi và ba cậu ta. Ba cậu ta vừa đến đã vào phòng làm việc của Hạ Triều, Phù Nghiêu đương nhiên là bị ném cho đám người Phong Quang rồi.
Phong Quang không thích cậu ta, cho nên nó bê sữa chua ngồi cách xa cậu ta. Vừa vặn, Phù Nghiêu cũng không thích nó. Nam sinh luôn không thích chơi cùng bé gái ít tuổi hơn mình. Phù Nghiêu mặc dù rất lạnh lùng nhưng tuổi còn nhỏ cũng có đặc tính bình thường của con trai.
Nhưng khác với Phong Quang nhỏ tuổi hơn, Phù Nghiêu rất rõ ràng, hôm nay ba dẫn cậu ta qua đây là có mục đích gì. Cậu ta không thích cuộc đời của mình bị người khác sắp xếp, cho nên theo đó, cậu ta cũng ghét Phong Quang.
Hai người không nói gì ngồi rất lâu ở trong phòng khách. Phong Quang uống xong hộp sữa chua trong tay, nó đứng dậy, muốn đi vào trong phòng lấy thêm một hộp nữa. Nhưng Phù Nghiêu lại tưởng là nó muốn đến gần mình, vì vậy mặt lạnh nói một câu: “Cách xa tôi một chút.”
Phong Quang kỳ quái nhìn cậu ta một cái, không hiểu tại sao cậu ta lại cảm thấy mình muốn đến gần cậu ta, nó là đại tiểu thư Hạ gia được cưng chiều từ bé, kiêu ngạo đã thành bản tính, cho nên nó hừ một tiếng: “Tôi mới không thèm đến gần anh đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.” Thiếu niên lạnh lùng liếc nó một cái, lại lạnh lùng không nói gì nữa.
Phong Quang thầm mắng một câu bệnh thần kinh, quyết định không để ý tới lời ba nó nói phải tiếp đãi Phù Nghiêu thật tốt nữa, nó muốn trở về phòng của mình. Sau khi nó lên tầng không lâu, Quý Du làm người tuyết ở bên ngoài dắt tay Quý Miên vào trong nhà.
Quý Miên thấy một thiếu niên xa lạ ngồi trong phòng khách, hắn đã biết ngay thân phận của cậu ta là gì, vì vậy mỉm cười lễ độ: “Chào cậu, tôi là anh trai của Phong Quang.”
Quý Du học anh trai nói chuyện: “Em là em gái của Phong Quang!”
Mặc dù tính tình Phù Nghiêu rất lạnh lùng nhưng cậu ta không phải là người không biết lịch sự. Đối diện với hai người mặt mày vui vẻ này, cậu ta đứng ngay ngắn, lại nghiêm trang nói: “Chào hai người, tôi là Phù Nghiêu.”
“Anh chính là anh trai nhỏ muốn chơi cùng với chị đó à!” Quý Du đi tới, đi vòng quanh người cậu ta một vòng: “Chị nói không sai, anh thật là ngầu!”
Chịu ảnh hưởng của Phong Quang, ở trong mắt Quý Du, ngầu chính là người lạnh như băng, nhưng ở trong mắt Phù Nghiêu, ngầu chính là từ ngữ khen mình đẹp trai. Cậu ta lầm bầm trong lòng, con nhóc kia bề ngoài nhìn rất ghét cậu ta, trên thực tế không phải cũng giống những nữ sinh khác ầm ĩ nói mình rất đẹp trai à?
Còn nhỏ tuổi đã biết chơi trò lạt mềm buộc chặt, Phù Nghiêu không khỏi càng không có cảm tình đối với Phong Quang.
Quý Miên hỏi: “Phong Quang không ở đây cùng với cậu Phù sao?
“Tôi không cần cô ta ở cùng.”
Trong lời nói của Phù Nghiêu rõ ràng không che giấu sự ghét bỏ, Quý Miên cong môi cười mỉm: “Phong Quang còn nhỏ, cũng thật sự không nói chuyện được với cậu Phù.”
Nghe thấy có người đồng tình với mình, Phù Nghiêu không khỏi cảm thấy cao hứng trong lòng, nhưng rất nhanh, cậu ta lại nghe thấy thiếu niên kia nói: “Tôi lớn hơn cậu Phù không ít, có lẽ cậu Phù cũng không nói chuyện được với tôi, vậy tôi về phòng trước đây.”
Sao Phù Nghiêu lại cảm thấy… lời này nghe không giống như là lời khen nhỉ?
“Tiểu Du, em muốn ở đây với cậu Phù không?”
“Không muốn.” Quý Du chạy đến bên cạnh Quý Miên: “Em đi tìm chị chơi.”
“Được, chúng ta lên tầng đi.”
Quý Miên và Quý Du cùng nhau lên thang gác, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phù Nghiêu.
Lần đầu tiên Phù Nghiêu cảm thấy, hình như là mình bị rất nhiều người ghét.