Có người trời sinh đã may mắn, và có người không được như vậy.
Tần Châu không thích làm chuyện thừa thãi.
Giống như ba mình, trong xương tủy cậu chảy dòng máu thương nhân, cả đời đều cân nhắc lợi hại.
Chọn lợi ích, tránh thiệt hại.
Ôn Tây không phù hợp với cậu, cậu sớm đã nhận thấy.
Nhà họ Ôn nuôi ra những đứa con rất "tự do", Ôn Đông thân hình "tự do", Ôn Tây tinh thần "tự do".
Để khống chế một người phụ nữ như vậy, rất phí tinh thần.
Ôn Tây hỏi cậu, chúng ta như thế này là gì?
Cậu hỏi ngược lại cô.
Cậu ngồi đó, lẳng lặng đợi đáp án của cô.
Nhưng cô cũng chỉ im lặng.
Cậu thất vọng, thậm chí tuyệt vọng, đứng dậy bỏ đi.
Trong khoảnh khắc trở về Bắc Kinh, cậu có phần kích động, muốn quay lại ép cô trả lời mình: Cậu có từng bước vào trái tim cô dù chỉ một chút?
Sau đó, cậu từ bỏ.
Ôn Tây nhất định không thể trả lời, bởi cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Người con gái đó muốn hợp liền hợp, muốn tan liền tan, vĩnh viễn không có gánh nặng.
Ôn Đông nói rất đúng, cậu và Ôn Tây giống nhau, cho nên không phù hợp.
Họ đều thích được theo đuổi, nhưng lại không cóthói quen trả giá......